Người Em Yêu Là Anh

Chương 3



“Tiểu Vãn, em định thi vào trường đại học nào vậy?”

Thấy tôi im lặng, Kỷ Trạch chủ động chuyển chủ đề sang tôi.

Tôi ngẩng đầu lên, chạm ánh mắt với cậu ấy.

Trong đôi mắt của Kỷ Trạch là nụ cười dịu dàng quen thuộc.

Tôi thích nhất chính là đôi mắt ấy của cậu.

Mỉm cười, dịu dàng, và luôn mang theo một thứ tình cảm sâu lắng khi nhìn người khác.

Tựa như trong thế giới của cậu ấy, chỉ tồn tại duy nhất người mà cậu đang nhìn.

Tôi biết, mình không phải người duy nhất đó.

Tôi hiểu, cậu chỉ là người có giáo dưỡng, luôn tốt bụng với mọi người xung quanh.

Nhưng tôi lại tham lam. Tôi muốn trở thành người duy nhất trong ánh mắt ấy.

Chỉ mong cậu đối xử tốt với riêng mình tôi.

Tôi nhìn chằm chằm vào mắt cậu, chậm rãi nói ra hai chữ: “Thanh Bắc.”

Lời vừa dứt, ai nấy đều lộ vẻ ngạc nhiên.

Bạch Ninh Khê cười nói: “Tiểu Vãn cũng biết đùa cơ à.”

Anh tôi không nói gì, chỉ nhìn tôi, vẻ mặt như đang suy nghĩ.

Lương Thiến thì hùa theo: “Chí hướng lớn đấy!”

Kỷ Trạch khẽ nhướng mày.

Khóe mắt cong lên.

“Vậy anh chờ em ở Thanh Bắc.”

Sắc mặt Bạch Ninh Khê lập tức thay đổi, nhưng vẫn cố giữ nụ cười, quay sang hỏi anh tôi: “Thành tích của Tiểu Vãn tốt vậy sao?”

Anh tôi lạnh nhạt gật đầu.

“Top 10 toàn khối.”

Anh liếc nhìn tôi, bổ sung thêm: “Nhưng để đậu vào Thanh Bắc thì vẫn còn cách xa.”

Lúc này, Bạch Ninh Khê mới cười thật lòng.

“Tiểu Vãn, cố lên nhé.”

Hừ.

Tôi cúi đầu, cười khẩy trong lòng.

Cả cái bàn này, ai cũng giả tạo.

6

Anh tôi và nhóm bạn đã đặt sẵn một phòng hát KTV.

Ăn tối xong, cả nhóm đi thẳng tới đó.

Bạch Ninh Khê có giọng hát rất hay.

Cô ta gần như chiếm trọn sân khấu.

Tôi chẳng có hứng thú gì,

Chỉ luôn dõi theo Kỷ Trạch.

“Tiểu Vãn, song ca nhé?”

Bài hát vừa chuyển sang ca khúc Mặt mộc.

Kỷ Trạch đưa micro cho tôi.

Tôi vừa định đưa tay nhận lấy,

Thì Bạch Ninh Khê vừa hát xong bài trước đã xoay người, chen vào giữa tôi và Kỷ Trạch.

Chắn ngang.

“Em thích bài này lắm, em muốn hát, được không?”

Tôi chen lời: “Vậy chị hát với em.”

Sắc mặt Bạch Ninh Khê khẽ cứng lại.

Cô ta ngập ngừng một chút rồi giả vờ hào phóng: “Được chứ.”

Kỷ Trạch tựa vào sofa, nghiêng đầu nhìn tôi.

Tay dài duỗi ra, đưa micro cho tôi.

Ca khúc song ca này,

Cả hai chúng tôi đều chẳng ai vui vẻ gì mà hát.

Bạch Ninh Khê hát chán rồi, liền quay sang quấn lấy Kỷ Trạch trò chuyện.

Tôi cúi đầu nhắn cho anh tôi hai tin: 【Anh bảo sẽ giúp em theo đuổi Kỷ Trạch mà?】

【Vậy anh giúp kiểu gì thế?】

Anh tôi nhìn màn hình điện thoại sáng lên, nhanh chóng tắt đi.

“Em đi vệ sinh một lát.” – Bạch Ninh Khê bất ngờ đứng dậy ra ngoài.

Một lúc sau, Kỷ Trạch cũng đứng lên nói muốn ra ngoài chút.

Nhìn hai chỗ trống bên cạnh mình, tôi cảm thấy có gì đó lạ lạ.

Trong lòng bỗng dấy lên một cảm giác khó chịu và bất an.

Anh tôi không đoái hoài gì đến tin nhắn, đang say sưa hát tình ca với bạn gái.

Tôi cúi xuống lướt điện thoại.

Ngón tay dừng lại trên ảnh đại diện của Kỷ Trạch.

Ảnh đại diện là một con mèo đen.

Bất chợt, ngón tay tôi khựng lại.

Ánh mắt dừng lại trên chiếc cặp sách của Bạch Ninh Khê để trên sofa.

Trên đó treo một móc khóa lông xù — hình mèo đen.