Người Em Yêu Là Anh

Chương 4



Tôi không muốn nghĩ linh tinh.

Nhưng lại không thể ngăn được những ý nghĩ rối loạn trong đầu.

Có lẽ… chỉ là Bạch Ninh Khê đơn phương thích Kỷ Trạch.

Chỉ là cô ta bắt chước cậu ấy.

Tôi bước ra khỏi phòng hát.

Đi về hướng nhà vệ sinh.

Đi ngang qua từng phòng KTV, hành lang vàng rực trước mắt kéo dài một cách giống nhau đến mức khiến người ta dễ lạc lối.

Bất giác rẽ sang một khúc cua, cảnh tượng trước mắt khiến bước chân tôi khựng lại.

Bạch Ninh Khê nhào vào lòng Kỷ Trạch.

Bàn tay của cậu ấy khẽ đặt trên tóc cô ta.

Cúi đầu, ánh mắt mang theo sự bất lực nhưng đầy nuông chiều.

Ánh đèn phía trước sáng rực đến chói mắt, khiến tôi cay xè cả mắt.

Đầu óc choáng váng.

Trái tim trong khoảnh khắc ấy như bị ai đó siết chặt, đau đến mức môi tôi lập tức tái nhợt.

Tại sao?

Tại sao thứ tôi muốn, luôn bị Bạch Ninh Khê cướp đi?

Năm thứ hai sau khi tôi mất tích, Bạch Ninh Khê được đưa về nhà tôi.

Thật ra chúng tôi là chị em họ.

Cô ấy là con của dì tôi — em gái sinh đôi của mẹ.

Sau khi cha mẹ cô ly hôn, cả hai đều tái hôn.

Bạch Ninh Khê bị phán cho sống với cha.

Dì tôi cùng chồng mới ra nước ngoài.

Nghe nói mẹ kế của cô ta đối xử không tốt, cô ta đã khóc lóc gọi điện cho mẹ tôi than thở.

Mẹ tôi xót xa, lại thêm chuyện tôi mất tích, nhìn thấy Bạch Ninh Khê có vài nét giống tôi.

Tình mẫu tử trong lòng bà bùng nổ, liền quyết định đưa cô ta về nhà nuôi.

Nhà tôi điều kiện kinh tế rất tốt, sống trong khu biệt thự cao cấp.

Bạch Ninh Khê ở trong nhà tôi, thay tôi hưởng hết mọi thứ đáng ra thuộc về tôi.

Ba mẹ tôi gọi cô ta là “cô con gái ngoan”.

Anh tôi thì giới thiệu với mọi người rằng cô ta là em gái mình.

Tất cả mọi người đều yêu thích Bạch Ninh Khê.

Còn tôi — ngày được tìm thấy, toàn thân nhếch nhác như một đứa ăn mày,

Khi nhìn thấy Bạch Ninh Khê đứng trên cầu thang, ăn mặc như một công chúa nhỏ, nhìn xuống tôi bằng ánh mắt từ trên cao, đầu óc tôi trống rỗng.

Khi nghe cô ta gọi ba mẹ và anh tôi bằng cách xưng hô giống hệt tôi, tôi đã phát điên.

Tôi lao đến đánh cô ta.

“Đó là ba mẹ tôi!”

“Là anh trai tôi!”

“Không cho chị gọi!”



Tôi như một con thú nhỏ bị kích thích, điên cuồng tấn công kẻ xâm chiếm lãnh thổ của mình.

Nửa năm đầu khi mới về nhà, tôi sống rất tệ.

Đau khổ cùng cực.

Phải mất rất nhiều công sức mới ép được ba mẹ đưa Bạch Ninh Khê rời khỏi nhà.

Những năm sau này, mỗi dịp lễ Tết, tôi vẫn thỉnh thoảng gặp lại Bạch Ninh Khê.

Mỗi lần như vậy, ba mẹ đều vô thức đem tôi ra so sánh với cô ta.

Rõ ràng bao năm qua tôi luôn nỗ lực đứng đầu trong mọi mặt, nhưng trong mắt họ, tôi vẫn luôn chưa đủ tốt.

Sự “chưa đủ” ấy bắt nguồn từ thành kiến ăn sâu trong lòng họ.

Họ cho rằng tôi có vấn đề về nhân phẩm, lòng dạ hẹp hòi.

Tôi từng tủi thân.

Từng đau đớn.

Từng khóc không biết bao nhiêu lần.

Đến bây giờ, tôi vẫn không ngừng cố gắng chứng minh bản thân.

Tôi muốn bảo vệ tất cả những gì vốn dĩ thuộc về mình.

Thế nhưng dường như mọi thứ đều đang chực chờ sụp đổ.

Ba mẹ không hoàn toàn thuộc về tôi.

Anh trai cũng không.

Giờ đây, đến cả Kỷ Trạch cũng vậy.

Họ đều yêu Bạch Ninh Khê.

Chứ không yêu Giang Vãn.

8

Tôi quay người lại.

Phát hiện anh trai tôi đang đứng phía sau.

Những gì tôi nhìn thấy, anh ấy cũng thấy.

Ánh mắt anh phức tạp.

Muốn nói lại thôi.

Tôi lướt qua anh, chẳng buồn liếc lấy một cái.

“Giang Vãn.”

Anh tôi bước nhanh tới, thấp giọng gọi tôi.

Tiếng gọi ấy như một đốm lửa.

Đốt cháy toàn bộ uất ức tôi dồn nén suốt cả buổi tối.

Tôi quay người lại, không báo trước mà tát anh một cái thật mạnh.

Anh sững sờ, rồi ngọn lửa giận bùng lên trong mắt.

“Em điên cái gì vậy?!”

Tôi tức giận nhìn anh: “Đây là cái mà anh gọi là giúp đỡ đấy à?”

“Anh biết họ ở bên nhau, vậy mà vẫn nói mấy lời đó với em.”

“Anh muốn xem trò cười của em đúng không?”

“Thấy em giống một con hề, rất vui đúng không?”

“Anh nghĩ em là loại rẻ rúng lắm sao?”

Sự nhục nhã vì bị đem ra đùa giỡn, vì bị chà đạp lên lòng tự tôn khiến mắt tôi đỏ hoe.

Đau hơn cả là, nỗi tủi hổ này lại đến từ người có quan hệ m/á/u mủ thân thiết nhất với tôi.

Nước mắt không thể kiểm soát, cứ thế lăn dài.

Tôi nhìn anh trai, cười cay đắng: “Anh trai tôi đấy, đứng về phía người ngoài để trêu chọc tôi, bắt nạt tôi.”

“Từ nhỏ đến lớn, anh vẫn luôn như thế, lúc nào cũng khiến người ta ghét bỏ.”

“Giang Húc, tôi hận anh!”

Anh tôi nhìn nước mắt tôi lặng lẽ rơi, im lặng không nói một lời.

Anh khẽ nâng tay lên, rồi lại buông xuống.

Anh nói nhỏ: “Anh không biết.”

“Anh thật sự không biết hai người họ ở bên nhau.”

Tôi lau nước mắt, bật cười mỉa mai.

“Không biết á?”

“Quan hệ của các người thân như thế, một bên là anh em tốt, một bên là ‘em gái’ tốt, làm sao mà không biết được?”

“Anh biết em ghét Bạch Ninh Khê, vậy mà vẫn lén lút giữ liên lạc với cô ta sau lưng em.

Anh biết em thích Kỷ Trạch, anh cái gì cũng biết. Anh chỉ muốn xem em xấu hổ thôi.”

Tôi nhìn chằm chằm vào anh, trái tim vừa tủi thân, vừa nhói đau.

Thứ cảm xúc đen tối tích tụ trong lòng suốt bao năm qua bắt đầu xâm chiếm, khiến tôi đau đến tận ngũ tạng lục phủ.

Tôi gào lên với anh: “Em mới là em gái ruột của anh! Sao anh có thể đối xử với em như vậy!”

Từ phòng bên cạnh vang lên bài hát Tôi nhớ.

Lời hát từng câu, từng chữ dội ra hành lang.

Trong ánh đèn hành lang ấy, tôi và anh lặng lẽ nhìn nhau.

Đôi mắt kia, rất giống tôi, lại ánh lên một thứ cảm xúc mà tôi chưa từng thấy.

Tôi thấy Kỷ Trạch và Bạch Ninh Khê xuất hiện trong tầm mắt.

Họ sững người nhìn về phía chúng tôi.

Tôi xoay người, chạy đi.

Tôi muốn chạy trốn.

Chạy khỏi cái vòng tròn nhỏ vốn dĩ chẳng bao giờ thuộc về tôi.