Tôi cứ thế lang thang vô định trên con phố.
Đi qua hết cột đèn đường này đến cột đèn khác.
Nhìn bóng mình dưới đất lúc thì kéo dài, lúc thì thu ngắn lại.
Cuối cùng, tôi ngồi xuống một trạm xe buýt ven đường.
Ánh mắt dõi theo từng chiếc xe lao vun vút qua phố, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác hối hận.
Hối hận vì đã để lộ cảm xúc.
Hối hận vì đã nói ra những lời quá đỗi yếu đuối.
Khiến người khác tưởng rằng tôi thật sự để tâm đến anh tôi.
Thật sự để tâm đến cái danh “em gái ruột”.
Thật phiền.
Thật xấu hổ.
Khi đầu óc dần bình tĩnh lại, tôi mới nhận ra mình vừa cư xử thật ngốc nghếch.
Trạm xe không có một bóng người.
Tôi liếc nhìn bảng giờ xe, lúc này đã hơn mười một giờ khuya.
Đã qua giờ xe buýt ngừng hoạt động từ lâu.
Tôi không mang theo ba lô.
Điện thoại vẫn còn trong túi.
Nhưng tôi lại không muốn về nhà ngay lúc này.
Tôi mở bản đồ ra xem, từ đây đi bộ về nhà mất khoảng một tiếng rưỡi.
Thế là tôi quyết định chậm rãi đi bộ về.
Khi đi ngang con sông, chuẩn bị bước lên cầu vượt, tôi thoáng thấy một bóng người nhỏ bé đang cúi xuống bới thùng rác với một bao tải to đùng sau lưng.
Chiếc áo bẩn thỉu, cũ kỹ và rộng thùng thình,
Cơ thể gầy gò,
Ánh mắt hoảng sợ quay đầu lại khi nghe thấy tiếng động — tất cả khiến linh hồn tôi chấn động dữ dội.
Đêm mùa hè phương Nam, gió vẫn hầm hập nóng, chẳng mảy may mát mẻ.
Chỉ trong một khoảnh khắc, toàn thân tôi ướt đẫm mồ hôi.
Tôi như rơi vào một vòng xoáy, mọi thứ trước mắt bỗng trở nên méo mó, chỉ còn lại hai màu đen trắng.
Ký ức bị chôn giấu nơi sâu nhất bắt đầu trỗi dậy.
Quá khứ không muốn nhớ tới ấy, như một cơn ác mộng, khiến tôi nghẹt thở.
Tôi ngồi sụp xuống đất, há miệng hít thở từng ngụm lớn.
Mồ hôi tuôn như suối.
Từng nhịp đập của trái tim như bị phóng đại trong não, dội vào từng tế bào.
Trong cơn choáng váng ấy, tôi nghe thấy giọng anh trai mình.
Anh đột ngột xuất hiện trong thế giới đen trắng của tôi, lo lắng gọi tên tôi.
Anh nhét một viên kẹo trái cây vào miệng tôi.
Tóc tôi ướt đẫm vì mồ hôi, được anh dùng dây cột tóc lấy từ cổ tay tôi buộc gọn lên.
Không có khăn giấy, anh kéo vạt áo mình lên lau mồ hôi cho tôi.
Có lẽ tôi đang mơ.
Trong giấc mơ, anh trai sẽ lo lắng cho tôi.
Trong giấc mơ, anh ấy rất dịu dàng.
Thật sự giống một người anh trai.
10
Anh tôi cõng tôi đi trên cầu vượt.
Tôi đã tỉnh táo, mở mắt nhìn nghiêng xuống dòng nước sông tối đen bên dưới.
Tôi không ngờ anh lại chạy đi tìm tôi.
Khoảnh khắc này, tôi nằm yên trên lưng anh, không nói một lời.
Hồi nhỏ anh cũng từng cõng tôi như thế.
Chỉ là đã quá lâu rồi.
Lâu đến mức tôi gần như quên mất cảm giác ấm áp đó.
Từng năm qua, chúng tôi luôn đối đầu nhau.
Tôi đầy gai góc.
Anh thì miệng lưỡi cay nghiệt.
Không hề có chút thân thiết nào mà anh em nên có.
Khiến tôi nghi ngờ không biết có phải Giang Húc đang cõng tôi bị đánh tráo rồi không.
“Giang Vãn.”
Anh đột ngột gọi tên tôi.
Tôi không đáp.
Anh biết tôi đang nghe, nên cứ tiếp tục nói.
“Anh thừa nhận là anh biết Ninh Khê thích Kỷ Trạch, nhưng Kỷ Trạch chưa bao giờ thể hiện rõ là cậu ấy cũng thích lại.”
“Anh thật sự không biết họ đã ở bên nhau.”
“Anh không cố ý khiến em khó xử.”
Tôi cười lạnh, giọng thấp xuống: “Ồ, anh không biết. Thế còn chuyện em ghét Bạch Ninh Khê, anh cũng không biết chắc?”
“Chính vì biết nên anh mới bảo em đừng đến, là em cố tình tới.”
Nghe anh nói vậy, tôi liền véo mạnh anh một cái.
Nghe tiếng anh hít khí, tôi nghiến răng: “Thế nghĩa là anh cố tình chọc tức em.”
“Anh hoàn toàn có thể nói thẳng với em là anh sẽ gặp cô ta.”
“Anh thân với người mà em ghét, chẳng khác gì cố ý đối đầu với em.”
Anh tôi muốn đặt tôi xuống.
Tôi lập tức bám lấy anh như bạch tuộc, không cho anh thả ra.
Thậm chí còn túm tóc anh.
Nhưng không túm được.
Anh cắt tóc ngắn sát đầu, tóc mới mọc nên còn rất ngắn.
Anh nén cơn tức: “Em nói lý một chút được không?”
“Nếu anh nói thì em có chịu ở nhà không?”
“Chắc chắn em vẫn sẽ bám theo.”
“Ninh Khê là họ hàng của chúng ta, gọi anh là anh suốt bao năm qua, anh không thể tuyệt giao với cô ấy được.”
“Cô ấy vô tội, chưa từng làm gì có lỗi với em.”
“Em có thể đừng trẻ con như hồi còn bé được không, đừng lúc nào cũng nhắm vào cô ấy.”
Tôi bỗng im bặt.
Không ầm ĩ nữa.
Buông tay, tự mình bước xuống khỏi lưng anh.
Tôi nhìn anh chằm chằm, nét mặt lạnh tanh: “Em trở thành như bây giờ, đều là do anh.”
“Bớt rao giảng cho em đi.”
Tôi bước ngang qua anh, ngẩng đầu, sải bước đi thẳng về phía trước.
Tôi biết mà.
Tất cả vẫn như cũ.
Không nên có hy vọng làm gì.
Là tôi trẻ con.
Cô ta thì vô tội.
Vậy còn tôi thì sao?
Là tôi đáng phải bị lạc mất sao?
Tình thân trong nhà cũng bị chia sẻ cho cô ta.
Cô ta mắc nợ tôi.
Tôi cứ thế mà ghét cô ta.
Cây cầu bắc qua sông thật dài.
Dài đến mức chẳng thấy được điểm cuối.
Tôi nhìn chằm chằm vào ánh đèn nơi xa, trước mắt bị màn sương nước làm nhòe đi từng mảng.
Chất lỏng ấm nóng trượt qua khóe môi.
Mặn chát.
Đắng ngắt.
Chát cay.