Những ngày nghỉ hè vẫn giống như trước.
Chỉ có một điều khác biệt — anh tôi không còn gây gổ với tôi nữa.
Sau kỳ thi, rảnh rỗi đến mức phát chán.
Đột ngột thoát ra khỏi nhịp học hành bận rộn, tôi lại có chút lạc lõng.
Cả tuần trời, tôi ru rú trong nhà xem phim, đọc tiểu thuyết.
Còn tải mấy trò chơi hot về chơi, quen được vài người bạn online.
Xả hơi kiểu “báo thù”.
Anh tôi thì ít khi ở nhà.
Bạn bè anh nhiều, ngày nào cũng có lịch hẹn.
Đôi khi đêm khuya về còn nhắn tin hỏi tôi muốn ăn gì khuya không.
Lần đầu nhận được tin nhắn từ anh, tôi sững người vì ngạc nhiên.
Còn nhắn lại: “Người thật đấy à?”
Anh trả lời đầy bất lực: “Cần gọi video xác nhận không?”
Dường như từ ngày kết thúc kỳ thi, anh tôi đã trưởng thành hơn chút.
Cuối cùng cũng cố gắng làm một người anh trai tốt.
Ba mẹ tôi vẫn bận bịu như cũ, chỉ tối mới thấy mặt.
Ban ngày chỉ có tôi và cô giúp việc ở nhà.
Lúc đang chơi game, tin nhắn từ Kỷ Trạch đột ngột hiện lên: “Ở nhà không?”
Từ sau buổi gặp mặt hôm trước, tôi chưa từng gặp lại cậu ấy.
Thấy tin nhắn ấy, cảnh Kỷ Trạch và Bạch Ninh Khê ôm nhau lại ùa về trong đầu tôi.
Ảnh đại diện con mèo đen trên zalo cậu ấy đột nhiên chẳng còn dễ thương như trước.
Nhìn vào chỉ thấy chướng mắt.
Nỗi buồn bực ấy lại âm thầm lan rộng trong lòng.
Một lúc lâu sau tôi mới trả lời: “Ừm. Có chuyện gì vậy?”
Kỷ Trạch: “Mang đồ ngon tới cho cậu, mình đang dưới nhà cậu.”
Tôi vội xuống giường, bước ra ban công tầng hai.
Dưới nắng chói chang, Kỷ Trạch ngẩng đầu vẫy tay với tôi.
Chỉ trong chớp mắt nhìn thấy cậu ấy, tim tôi liền rộn ràng.
Bao nhiêu cảm xúc tồi tệ phút chốc tan biến, tôi lao xuống lầu gặp cậu.
Kỷ Trạch mang cho tôi trà sữa và đồ ngọt.
“Ăn ngọt một chút, tâm trạng sẽ tốt hơn.”
“Dù không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng cảm giác cậu gần đây không vui lắm.”
“Mình hi vọng Tiểu Vãn sẽ vui vẻ trở lại.”
Tôi không hiểu nổi.
Ánh mắt tôi dừng trên đôi tay cậu đang mở túi giấy, rồi dời lên hàng mi dài và đen của cậu.
Kỷ Trạch chợt ngẩng đầu nhìn tôi, đuôi mắt cong lên.
Cười khẽ: “Sao vậy? Trên mặt mình dính gì à?”
Tôi nhìn cậu, nghiêm túc hỏi: “Tại sao cậu lại tốt với mình như vậy?”
Cậu nhận ra tôi không vui.
Cậu quan tâm đến cảm xúc của tôi.
Dù chỉ là vài hành động nhỏ nhặt, nhưng cũng không giống tình bạn thông thường.
Hơn nữa, chẳng phải cậu đã ở bên Bạch Ninh Khê rồi sao?
Nếu đối xử tốt với tôi như thế, còn cô ta thì sao?
Nên nhớ, tôi với Bạch Ninh Khê là kẻ thù không đội trời chung.
Kỷ Trạch sững người, rồi mỉm cười.
“Tốt với cậu thì không được à?”
“Không có lý do gì cả. Mình đối tốt với cậu, vì mình rất thích Tiểu Vãn.”
Tim tôi đột nhiên đập mạnh.
Mặt nóng bừng lên không kiểm soát.
Nhưng tôi vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh.
Kỷ Trạch đưa ly trà sữa có cắm sẵn ống hút đến sát môi tôi.
Đôi mắt dài cong nhẹ, ánh nhìn dịu dàng.
“Tiểu Vãn cũng là em gái mình mà.”
Tôi hút một ngụm trà sữa.
Chất lỏng lạnh ngắt ấy, cùng với câu nói của Kỷ Trạch, như dội một gáo nước lên cảm xúc bồng bột trong tôi.
Tôi khẽ cứng người, nhận lấy ly trà sữa từ tay cậu.
Ngón tay siết chặt lấy thành ly.
Tôi hỏi nhẹ: “Cậu đang hẹn hò với Bạch Ninh Khê à?”
Sau vài ngụm trà sữa, giọng tôi nhẹ như gió thoảng.
Gương mặt Kỷ Trạch lộ rõ vẻ bất ngờ.
Nhanh chóng phủ nhận: “Không có.”
Có lẽ biểu cảm kinh ngạc trên mặt tôi quá rõ, Kỷ Trạch suy nghĩ một lát rồi nói: “Cậu thấy cô ấy ôm mình đúng không?”
Tôi chớp mắt, khẽ “ừ” một tiếng.
“Cô ấy tỏ tình với mình, nhưng bị từ chối nên khóc.”
“Dù sao cũng là bạn bè từ nhỏ, thấy cô ấy khóc, mình cũng ngại gạt tay ra.”
Kỷ Trạch nhìn tôi chằm chằm.
Bỗng hỏi: “Cậu giận rồi à?”
Tại sao lại hỏi tôi như vậy?
Tôi nhìn cậu, không nói gì.
“Tiểu Vãn, có phải vì mình nên cậu mới buồn không?”
Kỷ Trạch chống khuỷu tay lên bàn gỗ, chống cằm nghiêng đầu nhìn tôi.
Trong đôi mắt đen láy là thứ cảm xúc mơ hồ không rõ ràng.
Chiếc áo phông trắng rộng rãi hơi trễ xuống, để lộ xương quai xanh thanh tú.
Yết hầu trên cổ cậu khẽ trượt lên trượt xuống theo từng câu nói.
Cậu ấy đang quyến rũ tôi.
Đó là câu đầu tiên hiện lên trong đầu tôi.
Tôi bất chợt làm một chuyện táo bạo — đưa ly trà sữa tôi vừa uống đến sát miệng cậu.
“Muốn thử không?”
Trong mắt Kỷ Trạch thoáng lướt qua một tia kinh ngạc.
Cậu chăm chú nhìn ống hút, ánh mắt lóe lên chút gì đó khó đoán.
Tôi vẫn giữ gương mặt bình thản, nhưng lòng thì loạn như lửa đốt.
Đây là một lần thử thách.
“Hai người đang làm gì vậy?”
Giọng nói bất ngờ vang lên khiến tôi quay đầu lại.
Anh tôi về rồi.
Tiếc thật.
Tôi định thu lại ly trà sữa, ai ngờ Kỷ Trạch lại nhận lấy từ tay tôi.
Cúi đầu uống một ngụm.
Cậu nhìn tôi mỉm cười: “Ngọt thật đấy.”
Khoảnh khắc đó, m/á/u trong người tôi như sôi trào.
Cả thế giới chỉ còn lại tiếng tim đập rộn ràng và hình bóng thiếu niên trước mặt.
12
Bạch Ninh Khê tỏ tình thất bại.
Tôi thấy rất vui.
Ly trà sữa hôm ấy giống như một lần thử nghiệm, khiến tôi nhận ra — Kỷ Trạch có lẽ cũng có chút tình cảm với tôi.
Tôi không tỏ tình.
Cậu ấy cũng không chủ động tiến thêm bước nữa.
Giữa chúng tôi giống như đang mắc kẹt trong một trạng thái mơ hồ.
Mập mờ.
Giằng co.
Thời gian trôi qua rất nhanh.
Tuần sau đã đến ngày công bố điểm thi.
Chán cảnh ở lì trong nhà, tôi rủ nhỏ bạn thân đi dạo phố, xem phim.
Trước khi nhắn cho nó, tôi gửi tin nhắn cho Kỷ Trạch: “Cậu có muốn đi xem phim không?”
Phải hơn mười phút sau cậu ấy mới trả lời: “Xin lỗi nha Tiểu Vãn, hôm nay tớ có hẹn với bạn rồi.”
“Để hôm khác được không?”
Tôi hơi thất vọng.
Nhưng vẫn tỏ ra hiểu chuyện.
Lúc chuẩn bị ra cửa, anh tôi cũng đang định đi đâu đó.
Anh tiện miệng hỏi: “Đi đâu vậy?”
Tôi hờ hững đáp: “Đi dạo phố.”
Anh nhìn tôi một cái, không nói gì thêm.
Chỉ khi tôi mang giày xong, anh lại hỏi: “Em có tự ước lượng điểm không?”
Vừa mở cửa, cái nắng hầm hập bên ngoài như tạt thẳng vào mặt.
Tôi lạnh nhạt đáp: “Em không cần.”
Trời nóng đến phát ngột.
Tôi gọi xe đến trung tâm thương mại.
Gặp lại nhỏ bạn thân nửa tháng chưa thấy mặt.
Coi một bộ phim chẳng mấy đặc sắc.
Ăn một bữa bình thường đến mức không có gì đáng nói.
Điều duy nhất khiến tôi vui — là được gặp bạn thân và tán gẫu đủ thứ chuyện.
Nghe nó kể lại mấy chuyện thú vị khi đi du lịch.
“Cậu biết anh cậu đang quen với Lương Thiến không?”
Bạn thân tôi đang kể thì bất ngờ buông một câu như vậy.
Tôi hỏi lại: “Sao cậu biết?”
Giang Húc đâu có công khai mà?
Nó cúi đầu bấm điện thoại, sau đó đẩy sang cho tôi xem.
“Tớ thấy trong vòng bạn bè của Lương Thiến, hồi cấp 3 tớ học chung lớp với cô ấy.”
Tôi nhìn vào bức ảnh mà nó chỉ.
Trong ảnh, Lương Thiến nghiêng đầu tựa lên vai anh tôi, cười ngọt ngào.
Tôi trượt ngón tay lướt qua các bài đăng của cô ta.
Dừng lại ở một bài mới nhất.
Dòng trạng thái viết: “Buổi tụ họp nhóm học tập ưu tú ước lượng điểm thi!”
Trong hình là bốn ly trà sữa.
Điều hòa trong quán cà phê bật rất lạnh.
Tôi cảm thấy toàn thân như bị gió lạnh xuyên qua.
Bên tai, nhỏ bạn vẫn đang nói gì đó.
Nhưng tôi chẳng nghe rõ.
Tôi bỗng hỏi vu vơ: “Cậu có bao giờ làm bạn với người mà tớ ghét không?”
Bạn tôi khựng lại.
Rồi lập tức trả lời chắc chắn: “Tuyệt đối không!”
“Trừ khi tớ không biết, còn nếu biết rồi thì chắc chắn không. Như vậy chẳng khác nào phản bội.”
Tôi lại hỏi: “Nếu người đó là bạn thanh mai trúc mã của cậu thì sao?”
“Ơ?”
Nó tỏ vẻ khó xử: “Tại sao lại ghét người ta vậy? Hai người hiểu lầm gì à? Tớ có thể giúp hai người giảng hòa mà.”
“Nếu không thể giảng hòa thì sao?”
“Ờm… vậy thì tớ sẽ không để hai người gặp nhau nữa.”
Tôi tiếp tục ép: “Nếu tớ bắt cậu chọn một trong hai thì sao?”
Nó ôm đầu rên rỉ: “Cứu với, sao cậu lại hỏi mấy câu đau não như này!”
“Nói thật đi, tớ ghét ai trong số bạn cậu?”
“Tiểu Vãn à, mấy câu hỏi của cậu làm tớ cảm thấy bất lực như một gã con trai vậy đó.”
“Bạn bè đều tốt, kêu chọn một trong hai thì sao mà làm được…”
Tôi khẽ bật cười: “Chọc cậu thôi mà.”
“Nhưng Tiểu Vãn à, nếu người đó đã làm cậu tổn thương, tớ nhất định sẽ đứng về phía cậu.”
Nó nắm lấy tay tôi, giọng nghiêm túc.
Tôi mỉm cười.