Người Hầu Gia Chọn Là Ta

Chương 12



Y không phải không có cơ hội tranh đoạt ngai vàng.

 

Lục Vân Trì lần này xuống phía nam điều tra, đã tra ra một loạt quan lại tham ô, thế lực của Quý phi ở trong đó bị tổn thất, lại thêm Lạc Thiện Bá, người luôn giữ vị thế trung lập, bây giờ lại ngả về phía Tam hoàng tử.

 

Quý phi nương nương đương nhiên là không thể ngồi yên được nữa, bằng mọi giá bà ta cũng không thể để Lục gia và Thịnh gia kết thông gia, càng không thể để Lục Vân Trì, người thân tín của Hoàng thượng, hoàn toàn bị trói buộc vào chiến xa của Tam hoàng tử.

 

Thế nên bà ta mới ban thưởng cặp ngọc bội Hoa Hảo Nguyệt Viên, ngầm bày tỏ thái độ.

 

Có lẽ nếu có thể, bà ta cũng muốn gả nữ tử nhà ngoại của mình hoặc con gái của các quan viên thuộc hạ cho Lục Vân Trì. Chỉ là làm như vậy, phe Hoàng hậu chưa chắc sẽ ngồi yên chịu chết.

 

Mà ta, người có quan hệ hôn ước chính thức với Lục Vân Trì, liền trở thành tấm lá chắn tốt nhất.

 

Dù là người nào gả cho hắn cũng không bằng ta gả, sẽ càng khiến người ta yên tâm hơn.

 

Ẩn ý của Quý phi nương nương, chỉ cần là người có chút đầu óc đều sẽ có thể hiểu rõ.

 

Có lẽ vì cảm thấy sự việc đã chuyển biến, ta có thể thực sự gả vào Lục phủ, nên Đại bá mẫu và Nhị bá mẫu vui mừng ra mặt, thân thiết lôi kéo ta ngọt nhạt trò chuyện một lúc lâu.

 

Đợi tiễn bọn họ đi xong, ta nhìn chằm chằm vào đôi ngọc bội Hoa Hảo Nguyệt Viên đặt ngay ngắn trên bàn, sắc mặt trầm xuống.

 

Phiền phức rồi.

 

Từ trước đến nay chuyện của hoàng gia không phải là vieecj người thường có thể nhúng tay vào, huống hồ lần này còn liên quan đến tranh đoạt hoàng vị.

 

Chẳng lẽ ta thật sự phải gả vào Hầu phủ, sống một cuộc đời tuy không lo ăn mặc nhưng lại tù túng, uất ức đến cực điểm, suốt quãng đời còn lại phải ở bên một người trượng phu không yêu mình, nhìn hắn thê thiếp đầy nhà, con cháu quây quần sao?

 

“Tiểu thư.”

 

Vân Thư thấy sắc mặt ta không tốt, giọng nói của nàng ấy cũng có vẻ dè dặt hơn: “Những thứ này... phải làm sao đây?”

 

Ta hít sâu một hơi, đứng dậy cầm lấy đôi ngọc bội Hoa Hảo Nguyệt Viên, siết chặt trong tay:

 

“Cất hết vào đi, nhớ phân biệt rõ với những thứ mấy người Đại bá mẫu vừa gửi tới, đồ của hoàng gia ban thưởng tuyệt đối không được làm mất.”

 

“Với lại, đào ngọc bội mà lúc trước Lục gia gửi đến khi đính hôn với ta từ bồn hoa dưới chân tường ra đi.”

 

Trên mặt Vân Thư thoáng lộ vẻ kinh ngạc: “Tiểu thư...”

 

“Trước đây sợ bị lấy trộm, bây giờ cũng đến lúc nên lấy ra rồi. Gả hay không gả, sớm muộn gì cũng phải dùng đến, có lẽ chỉ trong vòng hai ngày nữa thôi, Lục gia nhất định sẽ phái người đến.”

 

Ta không giải thích nhiều, xoay người đi vào phòng, cẩn thận đặt ngọc bội mà Quý phi nương nương ban thưởng vào rương trong phòng. Sau khi cất kỹ xong, ta ra ngoài giúp một tay, chỉ là nhìn đống tơ lụa rực rỡ sắc màu trước mặt lại chẳng thấy hứng thú gì.

 

...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Hai ngày sau, người của Lục gia đến, chính xác hơn là người do Lục Vân Trì phái tới.

 

Ta nhận ra người đến, chính là nha hoàn tên Thái Vân kia.

 

Nói là nha hoàn nhưng cử chỉ của nàng ta lại không giống hạ nhân chút nào, nếu không, lúc ở phủ Học sĩ, ta cũng chưa chắc đã nhìn ra được sơ hở.

 

Ngoài ra, còn có một quản sự tên Hà Hải.

 

Hắn ta rất có danh tiếng ở kinh thành, ai ai cũng biết hắn ta là người thân tín bậc nhất bên cạnh Lục Vân Trì.

 

Lục Vân Trì cử hai người này tới đây, cũng không tính là thất lễ.

 

Hai người bọn họ đến mang theo không ít đồ đến, ngoài những vật dụng thực tế cấn cho sinh hoạt như gạo, bột mì, dầu, đường, còn có cả những thứ xa hoa quý giá hư tổ yến, nhân sâm, gấm vóc lụa là, mà trong đó hiếm có nhất chính là một lồng tôm sông từ chùa Cam Tuyền, vô cùng khó kiếm, bình thường chỉ cung cấp vào trong cung, lại chỉ có trong hai tháng này mới có.

 

Ngay cả quan viên quyền cao chức trọng cũng không dám nói mình nhất định có thể tìm được.

 

Đi cùng bọn họ còn có Đại bá mẫu và Nhị bá mẫu.

 

Tiểu viện đơn sơ của ta thật sự hiếm khi có nhiều người tới như vậy.

 

Sau khi tiễn Đại bá mẫu cùng Nhị bá mẫu đi rồi, Thái Vân lấy từ trong n.g.ự.c lấy ra một cái hộp gỗ, đưa tới trước mặt ta:

 

“Giang tiểu thư, đây là Hầu gia sai nô tỳ đưa tới cho người, xin người kiểm tra xem số lượng có đúng hay không.”

 

Ta nhận lấy, mở ra xem, phía trên là một xấp ngân phiếu dày, bên dưới còn có một chồng khế đất và khế nhà.

 

Toàn bộ đều là điền trang, nhà cửa, cửa hàng thượng hạng.

 

Gia sản mà mẫu thân của ta để lại, ta vốn nắm rõ trong lòng, sau khi tính toán một hồi, ta chỉ lấy đi một phần ba số ngân phiếu, lại chọn lấy vài tờ trong xấp khế đất, khế nhà kia.

 

Không thể không thừa nhận, Lục Vân Trì ra tay vô cùng hào phóng, hắn không chỉ hoàn trả toàn bộ số tài sản mà mẫu thân ta từng hỗ trợ cho Lục gia lúc trước, mà còn thêm vào không ít điền trang, cửa tiệm khác, tất cả đều nằm ở vị trí tốt, chỉ cần ngồi chờ thu tiền.

 

Có lẽ là hắn trả ơn hoặc cũng có thể là bồi thường.

 

Nhưng so với số của cải này, ta càng hy vọng có thể dùng món nợ ân tình này đổi lấy việc Lục Vân Trì đứng ra đối mặt với cơn thịnh nộ của Quý phi nương nương hơn.

 

Lục Vân Trì là tâm phúc của Hoàng thượng, hawsn có thể gánh vác được chuyện này.

 

Phần còn lại, tài sản mà mẫu thân để lại cho ta, cũng đủ để sống cả đời.

 

“Ta chỉ lấy những gì thuộc về mình, phần còn lại, phiền các người mang về trả cho Hầu gia.”

🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟

 

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com