Thịnh Vô Hạ cúi thấp đầu, hai tay vô thức xoắn vào nhau, trông giống như một đứa trẻ phạm lỗi đang cầu xin tha thứ. Nàng ta khẽ ngẩng đầu lên, dè dặt nhìn hắn.
“Xin lỗi, muội thật sự không cố ý.”
“Người mà ngươi nên xin lỗi là ta sao?” Giọng của Lục Vân Trì lạnh lẽo cứng rắn giống như một tảng băng.
“Biểu tỷ, xin lỗi, muội thật sự không phải cố ý.”
Có phải cố ý hay không, ta không biết.
Nhưng lúc này, ta cũng không muốn nói nhiều.
Vân Thư từ xa gấp gáp chen qua đám đông, nắm lấy tay ta, lo lắng kiểm tra.
“Tiểu thư! Tiểu thư! Người không sao chứ?”
Lục Vân Trì nhìn về phía lòng bàn tay của ta, nơi vết thương kéo dài đang không ngừng chảy ra m.á.u tươi, lông mày hắn nhíu chặt lại.
“Trong phủ ta có Ngọc Lộ cao thượng hạng, Giang tỷ tỷ mau theo ta, đừng để lại sẹo.”
Lúc này, Tam tiểu thư Trương gia, với tư cách là chủ nhà, cuối cùng cũng như bừng tỉnh khỏi cơn sửng sốt, vội vàng nắm lấy cánh tay ta, nhanh chóng lên tiếng chen vào.
7
Trên đường về, Vân Thư nhìn vết thương trong lòng bàn tay ta, gương mặt đầy vẻ xót xa nhưng vì có Giang Uyển Miên ở đó, nàng ấy cũng không tiện nói nhiều.
Giang Uyển Miên nhìn chằm chằm vào vết thương của ta, vẻ mặt đầy nghi hoặc, ỷ vào bản thân vẫn còn nhỏ tuổi, nàng ấy hỏi ta mấy câu.
Ta không muốn giải thích nhiều, tùy tiện đáp qua loa vài câu, kết quả chỉ đổi lại một gương mặt phồng má giận dỗi. Vừa xuống xe, đã thấy nàng ấy chạy vụt đi, chắc là định mách với Đại bá mẫu rồi.
Đúng là chẳng giữ được bình tĩnh chút nào, mọi thứ đều viết hết lên mặt.
Đây mới đúng là trẻ con.
🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟
Không giống như Thịnh Vô Hạ.
...
Chuyện ở phủ Học sĩ cũng không giấu được bao lâu, gần như ngay hôm sau, tin đồn về việc ta và Lục Vân Trì “gặp gỡ riêng tư” đã lan truyền ầm ĩ.
Chẳng mấy ai tin rằng giữa ta và hắn có tư tình, phần lớn mọi người vẫn cho rằng Lục Vân Trì là muốn gặp t từ hôn.
Mà việc ta làm mất khăn che mặt, để lộ khuôn mặt thật vào ngày hôm đó cũng bị đồn thổi thành chuyện ma quỷ, nghe nói đã dọa không ít quý nữ nhà quan lớn sợ hãi khóc thét, khiến bọn bọn họ cả đêm mất ngủ.
Con người ấy mà, ai chẳng thích nghe chuyện bát quái, nhất là mấy chuyện nam nữ ân oán tình thù như thế này.
Vân Thư đi ra ngoài mua thức ăn, trở về với một bụng đầy tức giận.
“Sao thế? Tức giận đến mức này à?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ta một tay cầm kim thêu, một tay đẩy cửa sổ ra, nghiêng người nhìn ra ngoài.
“Tiểu thư, bên ngoài người ta đồn đại quá quắt lắm!” Vân Thư nặng nề đặt giỏ thức ăn xuống bàn “rầm” một tiếng: “Từ hôn thì từ hôn, lại còn lấy dung mạo của tiểu thư ra giễu cợt, nói cái gì mà... cái gì mà...”
Nói đến đây, nàng ấy đột nhiên nghẹn lại, chỉ tức giận phồng má lên.
“Cái gì mà là cái gì?” Ta thản nhiên tiếp tục hạ kim, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn nàng ấy một cái.
“Không có gì, cũng chỉ mấy lời nhảm nhí thôi.”
“Nhảm nhí gì? Nói đi, lâu rồi ta không ra khỏi cửa, cứ nói cho ta nghe một chút đi.”
“Bọn họ nói, với dung mạo của tiểu thư, đừng nói là Hầu gia, có đem tặng không cho bọn họ, bọn họ cũng không... thèm.”
Vân Thư ấp úng hồi lâu, cuối cùng cũng nói ra.
Nghe xong, ta không nhịn được mà bật cười.
Nếu chuyện ngày hôm đó người từ hôn không phải là Lục Vân Trì mà là ta bị truyền ra thì không biết có bao nhiêu người sẽ kinh ngạc đến rớt cả hàm đây.
“Đem tặng không cũng không thèm”, loại nam nhân có thể nói ra những lời này, có lẽ cũng chẳng có bản lĩnh gì, cho nên mới phải lấy dung mạo nữ nhân ra làm trò cười, như thể làm vậy có thể khiến bản thân trở nên cao quý hơn.
Những kẻ tầm thường lại tự tin đến nực cười.
“Thôi nào, đừng tức giận nữ, tức giận với mấy kẻ chẳng ra gì này không đáng đâu. Bọn họ chẳng qua chỉ đang đợi xem trò vui, đợi tin từ hôn thôi mà. Có gì ghê gớm chứ? Quan trọng là chúng ta được lợi mới là thật.”
“Tiểu thư, người nói xem, Hầu gia có thực sự từ hôn không? Đã mấy ngày rồi, sao vẫn chưa thấy động tĩnh gì?”
“Hắn sẽ tới thôi.” Ta nhún vai, ngẩng đầu nhìn cánh chim lướt qua bên ngoài cửa sổ: “Dù sao ta cũng chẳng nghĩ ra được lý do nào để hắn không từ hôn cả.”
...
Thế nhưng, thư từ hôn của Lục phủ còn chưa đến, thứ đến trước lại là một cặp ngọc bội Hoa Hảo Nguyệt Viên cùng với đủ loại gấm vóc, vàng bạc, trâm cài mà Quý phi nương nương ban tặng.
Có thể nói, kể từ khi mẫu thân qua đời, phụ thân đắm chìm trong tửu sắc mà phá sạch gia sản, ta chưa từng được thấy những thứ quý giá như vậy trong nhà nữa.
Đáng lý ra, nhận được những thứ này phải là chuyện đáng vui mừng.
Khi Quý phi nương nương sai cô cô đắc lực nhất bên cạnh dẫn theo cung nữ đến truyền khẩu dụ, Đại bá mẫu, Nhị bá mẫu cùng mấy người con của họ đều nhìn chằm chằm vào đống đồ ban thưởng, đến mức hai mắt suýt dán chặt vào đò.
Không phải vì bọn họ kiến thức hạn hẹp, chưa từng thấy đồ tốt.
Mà là vì ý nghĩa ẩn chứa trong những món đồ này.
Quý phi nương nương đã ra tay.
Nghĩ cũng phải, con trai ruột của Quý phi nương nương là Ngũ hoàng tử chỉ nhỏ hơn Tam hoàng tử dưới gối Hoàng hậu ba tuổi, y là người thông minh, quyết đoán, gần đây lại liên tiếp lập được công lao, so với vị Tam hoàng tử trầm ổn trưởng thành kia lại càng được Hoàng thượng sủng ái hơn.