Đặc biệt là câu chuyện “Nàng tiên cá ngủ say” trong tập đầu tiên của Liêu Trai, đã khiến không ít người phải rơi nước mắt.
Nghe nói mấy đoàn kịch nổi tiếng trong kinh thành nhìn thấy quyển sách này giống như nhặt được báu vật, đã bắt đầu ngày đêm tập luyện để dựng vở diễn mới.
Vân Thư ban đầu vì quan hệ với ta mà rất khinh thường quyển sách này nhưng sau khi đọc hai trang, nàng ấy đã chìm đắm đến mức ngay cả khi đun nước cũng cầm sách theo đọc.
Sự nhiệt tình ấy còn hơn cả lúc ta dạy nàng ấy học chữ.
“Tiểu thư, Hầu gia lại sai người mang đồ tới rồi.”
Vân Thư đang giặt đồ phía trước đột nhiên dừng tay, chẳng buồn quay đầu lại mà hô lên.
Ta buông sách xuống, vừa hay nhìn thấy Hà Hải nở nụ cười đi vào.
“Giang cô nương.”
Mấy ngày nay, Hà Hải thay mặt Lục Vân Trì lui tới nhiều lần, ta đã sớm không còn xa lạ với hắn ta nữa.
Chỉ thấy hắn ta tay trái cầm hộp điểm tâm, tay phải móc từ trong n.g.ự.c ra một phong thư, đưa đến trước mặt ta.
“Bánh ngọt tơ vàng của Tất Phương Trai, Hầu gia nói cô nương thích ăn. Ngoài ra, đây là thư hồi âm Hầu gia gửi cho cô nương.”
Ta đưa tay nhận lấy, mỉm cười:
“Dạo này Hầu gia bận rộn lắm sao? Cứ gửi thư qua lại thế này chẳng phải rất phiền phức sao? Ta thấy, chi bằng gặp mặt trực tiếp nói rõ mọi chuyện không phải tốt hơn sao?”
“Gần đây đúng là Hầu gia không có thời gian rảnh rỗi, phía nam vẫn còn chút việc liên quan đến thuế muối chưa xử lý xong.” Hà Hải ho nhẹ một tiếng, dường như không dám nói nhiều: “Đợi khi mọi việc xong xuôi, cô nương muốn gặp thế nào thì sẽ gặp thế đó.”
Thuế muối phía nam quan hệ trọng đại, ta hiểu rõ, ta nói như vậy vậy chẳng qua cũng chỉ là than vãn mà thôi.
“Vân Thư, pha trà, mời Hà tổng quản ngồi chờ một lát.”
Nói xong, không đợi Vân Thư đứng dậy, ta liền trực tiếp quay về phòng, xé phong thư ra xem.
Trên giấy toàn là những lời đối đáp giữa ta và hắn.
Từ khi hắn nói không đồng ý, đến khi ta hỏi lý do.
Rồi hắn trả lời, ta lại chất vấn.
Chữ viết kín đặc trên bảy, tám trang giấy. Nếu có ai không biết mà nhìn thấy, chỉ sợ sẽ cảm thấy quan hệ giữa ta và Lục Vân Trì thân thiết lắm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Nhưng từng câu từng chữ trên giấy lại sắc bén như mũi tên, mỗi nét bút đều như lưỡi dao.
[Ta biết Tích Thiện Đường có ý nghĩa đặc biệt với nàng. Cho dù cuộc sống khó khăn thế nào, nàng cũng chưa từng ngừng trợ giúp đám cô nhi ở đó. Nhưng Tích Thiện Đường bây giờ đã không còn là Tích Thiện Đường của thời Hoàng hậu Minh Đức nữa. Triều đình từ lâu đã muốn bãi bỏ tổ chức cồng kềnh này.]
[Hiện tại, nàng lấy lại được của hồi môn của Giang bá mẫu, trong tay quả thực có chút bạc. Nhưng nàng có thể giúp được bao nhiêu người? Chẳng qua cũng chỉ có thể nhận những cô nhi quanh kinh thành giống như bây giờ mà thôi. Chuyện này cuối cùng vẫn cần triều đình ra mặt.]
[Mà điều nàng muốn làm, chỉ cần nàng gả cho ta, tất cả đều có thể thực hiện. Vậy thì, nàng còn lý do gì để không gả cho ta?]
[Hơn nữa, ý của Quý phi nương nương đã quá rõ ràng. Nàng là người thông minh, chắc là phải hiểu kết cục của việc đối đầu với bà ta là thế nào rồi. Bây giờ nàng có cái gì? Bây giờ Giang gia còn lại gì? Một tòa cổ trạch mục nát, hay là vị Đại bá phụ nhờ phúc tổ tiên che chở mới miễn cưỡng có được chức quan lục phẩm kia? Không gả cho ta, nàng đã sẵn sàng đối diện với cơn thịnh nộ của Quý phi nương nương chưa?]
...
Lục Vân Trì!!
Ta cắn chặt răng, biết rõ tất cả những điêu hắn nói đều đúng nhưng cơn giận vẫn bốc lên, bực bội túm lấy nghiên mực trên bàn định đập xuống đất nhưng ừa nhấc lên, lại tiếc rẻ đặt xuống.
Thôi bỏ đi, thứ này mới mua đấy.
Hít sâu một hơi, ta mài mực, cầm bút, lấy một tờ giấy khác, viết xuống.
[Hầu gia nói nhiều như vậy, đều là lý do ta nên gả cho ngài. Nhưng có một điều ngài từ đầu đến cuối vẫn luôn lảng tránh. Còn ngài thì sao? Vì sao ngài nhất định phải cưới ta? Đừng nói với ta là lệnh phụ mẫu lời mai mối. Ta không tin hầu gia là người cổ hủ như vậy. Giữa chúng ta không có tình cảm, vậy thì tại sao ngài lại cố chấp muốn cưới ta? Ta sống tốt hay không thì liên quan gì đến Hầu gia? Chí hướng trong lòng ta thì liên quan gì đến Hầu gia?...]
🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟
Ban đầu, lời lẽ ta trao đổi với hắn còn khá nho nhã lễ độ, uyển chuyển, cũng không biết bắt đầu từ khi nào, mọi thứ lại biến thành thế này.
Thật đúng là nếu những bức thư này mà truyền ra ngoài, sợ rằng hình tượng nghiêm nghị lạnh lùng của Lục Vân Trì trong mắt người đời sẽ vỡ tan mất, cách nói chuyện này, chẳng khác nào một tên lưu manh mặt dày.
Nếu không phải thư do chính Hà Hải đưa tới, ta còn nghi ngờ có kẻ khác mạo danh hắn viết ra.
Thật sự không biết rốt cuộc hắn có mưu đồ gì nữa.
9
Khi ta cầm theo thư hồi âm đã viết xong đi ra ngoài, Vân Thư và Hà Hải đang trò chuyện rất sôi nổi, nói về một câu chuyện trong Liêu Trai đang lưu truyền khắp kinh thành, câu chuyện hồ ly báo ân.
“Tiểu hồ ly thật đáng thương! Rõ ràng cứu được Vương thiếu gia, vậy mà lại bị Vương phu nhân hiểu lầm là yêu nghiệt muốn hại con trai bà ấy.”
“Hừ! Ngay cả ân nhân cứu mạng của mình mà cũng không nhận ra, chỉ biết nói thích ngoài miệng. Khi tiểu hồ ly bị trói lên giàn hỏa thiêu, hắn chỉ biết sợ hãi rụt rè trốn sau lưng người khác, thế mà cũng gọi là nam nhân sao?”
“Đáng lẽ nên tiểu hồ ly nên g.i.ế.c hắn đi mới phải!”