Người Hầu Gia Chọn Là Ta

Chương 20



Lục Vân Trì chuyển ánh mắt sang chỗ khác, nhìn chằm chằm vào những vệt sáng lay động trên mặt đất, trầm mặc thật lâu. Khi ta vừa định tiếp tục đặt câu hỏi, hắn mới lên tiếng, giọng nói mang theo chút khàn khàn:

 

“Bởi vì, nàng đã định sẵn sẽ là thê tử của ta.”

 

“Cái gì?”

 

Ta sững sờ tại chỗ.

 

Nhưng Lục Vân Trì không cho ta cơ hội hỏi tiếp, hắn chắp tay sau lưng, trầm giọng nói: “Chuyện này, ta nhất định sẽ cho nàng một lời giải thích.”

 

“Ngoài ra, còn có chuyện của Tích Thiện Đường, liên quan đến việc thâu tóm đất đai. Trước khi chuyện này xử lý xong, nàng vẫn nên tránh xa một chút thì tốt hơn.”

 

“Thâu tóm đất đai?” Ta nhíu mày.

 

“Tình hình cụ thể, không tiện nói nhiều. Nàng chỉ cần nhớ kỹ lời ta là đủ rồi.” Lục Vân Trì nhìn vào mắt ta, đi về phía trước mấy bước, đến trước mặt ta: “Tóm lại, ta sẽ không hại nàng.”

 

Ta hơi mất tự nhiên, dời ánh mắt đi chỗ khác.

 

Bên ngoài, tiếng bước chân và tiếng nói chuyện khe khẽ vang lên.

 

Đột nhiên, Lục Vân Trì cúi người xuống, ghé sát tai ta, thấp giọng nói: “Lục Vân Trì ta chưa từng nói lời dối trá. Ta thật sự muốn cưới nàng.”

 

Ngay lúc đó, bóng dáng của Thịnh Vô Hạ xuất hiện ở cửa.

 

Lục Vân Trì giơ tay, tháo khăn che mặt của ta xuống, cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên vết bớt đỏ trên mặt ta một cái.

 

“Cạch!”

 

Bình thuốc rơi xuống đất.

 

Âm thanh trong trẻo vang lên tựa như tiếng cõi lòng tan nát.

 

Thịnh Vô Hạ đứng ở cửa, sững sờ như hóa đá, từng giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống.

 

12

 

Sau yến tiệc trong cung, dưới sự dẫn đầu của Tạ Viễn Sơn, đám công tử ăn chơi ngày hôm đó đã góp mặt vào trò cười nhắm vào ta lần lượt kéo đến cửa xin lỗi.

 

Nhìn sắc mặt của Đại bá phụ , dường như ngưỡng cửa thấp bé của Giang gia lại bị bọn họ giẫm cao thêm một chút.

 

Sau khi ta nhận lấy lễ vật liền không nói thêm gì nữa, suốt mấy ngày liên tiếp đều đóng cửa ở trong nhà không ra ngoài.

 

Nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.

 

Chuyện trong cung yến không biết lan truyền từ đâu, người trong kinh thành, ngoài việc tiếc nuối cho Thịnh Vô Hạ, đều ca ngợi Lục Vân Trì có tình có nghĩa.

 

Đúng vậy.

 

Lục Vân Trì sẽ lấy ta, phải lấy ta.

 

A!

 

Đây chẳng phải là hạ mình cưới ta sao?

 

“Đi thôi.”

 

“Đi đâu?”

 

Ta liếc mắt nhìn đám nha hoàn, bà tử ở đối diện còn đang thì thầm bàn tán.

 

“Đi đâu cũng được, tùy tiện đi dạo một chút.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Vân Thư thở dài: “Cũng nên ra ngoài một chút, nếu cứ nhốt mình trong nhà, sợ là tiểu thư sẽ sinh bệnh mất.”

 

Khi đi ngang qua thư quán, ta thấy bên trong vô cùng náo nhiệt.

 

Không cần bước vào trong, ta cũng có thể nghe thấy tiếng người mua sách thúc giục hỏa kế nhập thêm hàng, có chút cảm giác giống như “giấy ở Lạc Dương trở nên quý giá*”.

 

*Thành ngữ bắt nguồn từ thời Tây Tấn, khi tác phẩm Tam Đô Phú gây chấn động giới văn sĩ, người người đổ xô sao chép lại khiến giá giấy ở Lạc Dương tăng cao.

 

“Hết sạch rồi, hết sạch rồi!”

 

“Đợt sau phải đợi ba ngày nữa mới có!”

 

“Hỏa kế, ngươi nhất định phải giữ cho ta một quyển...”

 

...

 

Tập thứ hai của Liêu trai vừa xuất bản, cái tên Thịnh Vô Hạ, tức Sở Hạ tiên sinh lại càng nổi danh khắp kinh thành.

 

Về chuyện này, nàng ta thật sự phải cảm tạ Hoàng hậu Minh Đức khai quốc. Nếu không có bà tạo tiền lệ, làm gương cho nữ tử thiên hạ, đổi lại là trước kia, những câu chuyện như vậy sợ rằng đã bị luân lý tam cương ngũ thường chôn vùi dưới lớp đất sâu.

 

Ta thu lại ánh mắt, dẫn theo Vân Thư tiếp tục đi về phía trước, bất giác đã đến trước cửa tiệm vải Kim thị.

 

Lúc trước, ta thường xuyên đến đây để bán thêu phẩm, bây giờ dù không còn cực nhọc như trước nữa nhưng con đường này cũng đã đi quen.

 

Khi ta đang chuẩn bị rời đi thì có một người mặc y phục nha hoàn đi tới.

 

“Giang tiểu thư, Nhị tiểu thư nhà ta cho mới.”

 

“Nhị tiểu thư nhà ngươi?”

 

Cách đó không xa, rèm xe ngựa khẽ vén lên trong chốc lát, để lộ gương mặt xinh đẹp của Thịnh Vô Hạ.

 

Ta lập tức hiểu ra, khẽ gật đầu, dặn dò Vân Thư mấy câu rồi lên xe.

 

Bên ngoài xe thoạt nhìn không có gì đặc biệt nhưng bên trong lại là một thế giới khác.

 

Hương trầm Tàm Môn đáng giá ngàn vàng, gấm dệt Vân Cẩm vài tháng mới có một cuộn, ngay cả hộp gỗ đựng điểm tâm cũng là tay nghề của đại sư... Không hổ danh là phủ Lạc Thiện Bá.

 

“Nếm thử đi.”

 

Thịnh Vô Hạ rót một chén trà, đưa đến trước mặt ta.

 

Hương trà quẩn quanh như mây bay.

 

Đây là trà chuyên dùng cho hoàng gia, nhiều năm qua, ta cũng chỉ từng uống qua vài lần khi còn bé, khi đi cùng mẫu thân đến Lục phủ làm khách.

 

Nhưng tâm trạng bây giờ đã hoàn toàn khác với khi đó.

 

Đặt chén trà xuống, ta lên tiếng trước: “Ngươi muốn nói gì với ta?”

 

“Không có gì, chỉ là ta vẫn luôn tò mò, rốt cuộc ngươi là người như thế nào?”

 

“Vậy ngươi cảm thấy ta là người như thế nào?”

 

Thịnh Vô Hạ mỉm cười, ở trước mặt ta, giờ phút này cuối cùng nàng ta cũng gỡ bỏ lớp mặt nạ ngoan ngoãn hoạt bát nữa, ngay cả ánh mắt cũng trở nên sâu thẳm hơn.

 

Nàng ta lắc đầu: “Ta không biết, ta thật sự không biết.”

 

“Trước khi hồi kinh, ta đã cho người điều tra về ngươi, mẫu thân mất sớm, phụ thân ngoài tài vẽ tranh ra thì chỉ là một công tử ăn chơi giá áo túi cơm. Từ lúc còn rất nhỏ, ngươi đã sống dưới sự quản thúc của kế mẫu, lớn thêm một chút, gia cảnh sa sút, khi phân gia, đại viện Đông Uyển rộng lớn nhưng mười phòng thì chín trống, ngươi thậm chí phải dựa vào thêu thùa để kiếm sống. Đến tận bây giờ, bên cạnh ngươi cũng chỉ còn lại một nha hoàn.”

 

“Bàn về gia thế, bàn về dung mạo, ta có điểm nào không hơn ngươi chứ?”

 

🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com