Người Hầu Gia Chọn Là Ta

Chương 21



Nói đến đây, nàng ta đột nhiên vươn tay, mạnh mẽ giật khăn che mặt của ta xuống.

 

“Cho nên ta không rõ rốt cuộc ta thua kém ngươi ở điểm nào? Vì sao hắn lại nhất quyết muốn cưới ngươi?”

 

“Nếu nói là tình sâu nghĩa nặng, ngươi và hắn chẳng qua là quen biết khi còn nhỏ. Trước khi đỗ Trạng nguyên, Lục Vân Trì hầu như luôn sống ở Lan Châu cùng ngoại tổ phụ. Sau khi đỗ Trạng nguyên, dù hắn trở về kinh nhưng lại được Hoàng thượng coi trọng, quanh năm bôn ba bên ngoài. Thời gian ngươi và hắn ở cạnh nhau sợ rằng còn không nhiều bằng ta và hắn ở Tô Châu.”

 

“Vậy rốt cuộc vì cái gì? Chỉ vì một mối hôn ước từ thuở nhỏ nực cười kia sao?”

 

Nói đến đây, giọng nàng ta có chút run rẩy, trong mắt mang theo sự khó hiểu và chút ướt át lạnh lẽo.

 

Nhìn bộ dạng nàng ta như vậy, ta đột nhiên nhớ đến ngày hôm đó trong điện Văn Sơn, khi Lục Vân Trì kéo khăn che mặt ta xuống rồi hôn ta, nước mắt nàng ta đã rơi xuống.

 

“Giang Uyển Thanh, ngươi có biết không? Hắn căn bản không hề thích ngươi.” Nàng ta nghiến răng nói.

 

“Những người như chúng ta, thích hay không thích thật sự quan trọng sao?”

 

Đó là lời Lục Vân Trì từng nói với ta. Đối với hắn, đối với nam nhân dưới gầm trời này, có lẽ điều đó thật sự không quan trọng. Dù sao, chế độ xã hội này cũng đã trao cho bọn họ quá nhiều sự lựa chọn.

 

Ta nhìn nàng ta, ánh mắt mang theo chút thương hại: “Hắn không thích ta, vậy hắn thích ngươi sao?”

 

Thịnh Vô Hạ khựng lại, nhìn ta chằm chằm.

 

“Thay vì nói những điều này với ta, không bằng ngươi thử đi thuyết phục hắn. Nếu ngươi có thể khiến hắn từ hôn, ít nhất ta cũng sẽ không ngăn cản.”

 

“Vậy ngươi thể không từ hôn sao?” Thịnh Vô Hạ siết chặt tay, trong mắt lộ vẻ sốt ruột.

 

“Không thể.” Ta lắc đầu: “Hoặc là nói đã từng có thể, nếu như lúc trước chuyện giữa ngươi và hắn không ồn ào đến vậy thì hôn sự này có lẽ đã bị hủy bỏ từ lâu.”

 

“Có một số chuyện, ta nghĩ không cần ta nói, ngươi cũng nên hiểu rõ là vì sao.”

 

“Thật ra, ta cũng có một vấn đề muốn hỏi ngươi. Ngươi thích hắn...”

 

“Tiểu thư, đồ đạc đã sắp xếp xong rồi, có thể đi chưa?”

 

Bên ngoài xe ngựa, một giọng nam nhân vang lên, cắt ngang lời ta.

 

🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟

Thịnh Vô Hạ vén một góc rèm xe lên, trả lời: “Biết rồi, các ngươi đi trước đi, mang đồ đến Tích Thiện Đường.”

 

“Vâng.”

 

“Tích Thiện Đường?” Ta kinh ngạc nâng cao giọng: “Đồ là đưa đến Tích Thiện Đường sao?”

 

“Đúng vậy.” Thịnh Vô Hạ quay đầu lại, cau mày: “Sao thế?”

 

Ta mím môi, uyển chuyển nói: “Gần đây kinh thành không yên ổn, vẫn nên làm việc kín đáo một chút thì hơn.”

 

“Ta biết mình đang làm gì, cảm ơn đã nhắc nhở.” Thịnh Vô Hạ phất tay, vẻ mặt không mấy để tâm.

 

“Có một số việc, để người khác làm có lẽ sẽ tốt hơn.”

 

“Người khác?” Thịnh Vô Hạ lạnh lùng hừ một tiếng: “Ai? Ta biết ngươi muốn nói gì nhưng ta không cho rằng nữ nhân có điểm nào thua kém hơn nam nhân. Ta tự có chừng mực, không phiền ngươi lo lắng.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Ta khẽ lắc đầu, nhẹ nhàng thở dài.

 

Nàng ta đã nói đến mức này, ta có nói thêm cũng chỉ khiến người ta chán ghét, cần gì phải làm vậy chứ?

 

Quan hệ giữa ta và nàng ta vốn không thân thiết đến mức có thể bàn chuyện lợi hại hay thổ lộ tâm sự..

 

“Đã như vậy nếu không còn chuyện gì khác, ta xin cáo từ trước.”

 

Ta vén rèm xe, đứng dậy bước xuống khỏi xe.

 

Thịnh Vô Hạ không ngăn ta.

 

Ta vừa xuống xe, còn chưa đứng vững, Vân Thư đã vội vàng chạy đến.

 

“Tiểu thư.”

 

“Không sao.”

 

Ta nắm lấy tay nàng ấy, ra hiệu một chút.

 

Chờ đến khi xe ngựa rời đi, dần dần khuất hẳn sau ngã rẽ, Vân Thư cuối cùng không nhịn được nữa: “Tiểu thư, Thịnh Vô Hạ đã nói gì với người?”

 

“Không có gì, đi thôi. Tranh thủ lúc còn sớm, chúng ta đi mua ít thức ăn về nhà.”

 

“Mua thức ăn? Không phải hôm qua mới mua sao?”

 

“Sau ngày hôm nay, sợ rằng chúng ta phải chuẩn bị tinh thần ở yên trong Giang phủ một thời gian dài. Dùng thêm ít bạc, sau này bảo người mang thức ăn đến tận phủ đi, ngươi cũng đừng ra ngoài nữa.”

 

“A! Vì sao vậy?”

 

“Gió nổi lên rồi, hơi lạnh.”

 

Ta ôm lấy cánh tay, lúc này, mặc dù ánh mặt trời vẫn rực rỡ nhưng không hiểu sao ta lại cảm thấy một cơn lạnh thấu xương, trong không khí dường như còn phảng phất một mùi m.á.u tanh nồng đậm.

 

13

 

Cơn gió từ mười sáu châu phía nam cuối cùng cũng thổi đến kinh thành, lấy Tích Thiện Đường làm điểm khởi đầu, dưới sự chủ trì của Tam hoàng tử, một đợt thanh tra quy mô lớn đã phanh phui hàng loạt tham quan ô lại, thu hồi hàng vạn mẫu đất bị thâu tóm, không ít quan viên còn chưa kịp đội vững mũ quan, trong chớp mắt đã bị lột xuống.

 

Mà điều thú vị trong đó chính là phần lớn các quan viên bị xử lý đều thuộc phe Quý phi và Ngũ Hoàng tử.

 

Ngũ Hoàng tử vì chuyện này mà bị liên lụy, bị Hoàng thượng trách phạt, giam lỏng trong cung để kiểm điểm.

 

Thế nhưng, côn trùng bị chặt đứt trăm chân vẫn có thể vùng vẫy, dù là như vậy, Tam hoàng tử cũng không thể hoàn toàn áp chế được Ngũ Hoàng tử.

 

Lục Vân Trì nhận lệnh từ Hoàng thượng, theo sát Tam hoàng tử bắt đầu tiến hành một cuộc cải cách ruộng đất quy mô lớn.

 

Bước đầu tiên là lợi dụng sự kiện vừa bùng phát này để thanh tra các khu đất tư do quan lại tham ô che giấu.

 

Mùi m.á.u tanh nồng đậm từ kinh thành lan rộng khắp bốn phương tám hướng xung quanh, ai nấy đều kinh hồn bạt vía.

 

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com