Tay hắn đang cầm chén trà chợt khựng lại, nước trà chạm vào chén, b.ắ.n ra những giọt nhỏ vương trên mu bàn tay.
“Cũng phải có người gánh chịu cơn thịnh nộ của đám quan lại sau vụ thanh tra đất đai. Từ hôn, là ý chỉ của Bệ hạ. Hơn nữa, như vậy cũng tốt cho nàng, nếu thật sự có chuyện gì xảy ra, ít nhất nàng cũng sẽ không bị liên lụy. Quốc khố cạn kiệt, thuế muối chỉ là chuyện nhỏ, vấn đề lớn nằm ở những vùng đất tư hữu bị che giấu. Bệ hạ sớm đã muốn ra tay, chỉ là không tìm được cơ hội.”
“Ta từng nhắc nhở nàng ta, từng giúp nàng ta che giấu rất nhiều lần nhưng nàng ta không nên viết Liêu Trai kia. Những câu chuyện ấy tuy mang dáng vẻ tình yêu nam nữ nhưng điều mà đế vương giỏi nhất chính là suy đoán.”
“Phong thái Hoàng hậu Minh Đức thực sự là lời khen ngợi sao? Nàng ta muốn học theo Hoàng hậu Minh Đức năm xưa nhưng thế gian này không có Hạ Thái Tổ thứ hai.”
“Nàng tiên cá ngủ say, cảnh báo nữ nhân không nên chìm đắm trong tình yêu của nam nhân, nêu không chắc chắn sẽ c.h.ế.t đuối trong tình yêu ấy.”
“Hồ ly báo ân, những người không chung đường thì không thể đồng hành, nếu không nhất định sẽ có kết cục bi thảm.”
“Nhưng sai lầm lớn nhất của nàng ta, chính là viết “Bầy kiến đắp núi”. Sợ là nàng ta đã quên mất, Đại Hạ rốt cuộc được lập nên thế nào? Vương hầu tướng quân chẳng lẽ chỉ là do số mệnh trời sinh. Năm đó, khi Hoàng hậu Minh Đức hô vang khẩu hiệu ấy, thiên hạ đồng lòng hưởng ứng. Điều Bệ hạ lo sợ nhất chính là điều này, ngay cả Tam hoàng tử cũng không thể dung tha nàng ta.”
Ta cúi đầu xuống, đầu ngón tay hơi run rẩy nhưng giọng nói vẫn cố giữ bình tĩnh: “Vậy Bệ hạ định xử trí thế nào?”
“Thế gian này không cần Hoàng hậu Minh Đức thứ hai, cũng không cần một thứ tử Vinh Quốc Công thứ hai.”
“Cho dù bây giờ nàng ta chỉ là một kẻ tù tội thảm hại, kêu trời không thấu nhưng ngay cả như vậy, Bệ hạ cũng không thể dung tha sao?”
“Có thể để nàng ta sống phần đời còn lại bên ánh đèn xanh Phật môn. Đây là điều duy nhất ta có thể làm cho nàng ta.”
Lục Vân Trì thở dài một hơi, như thể toàn bộ sức lực của hắn đã bị rút cạn khi ở trong cung, hắn ngã người ra sau tựa lưng vào ghế, trên mặt tràn đầy mệt mỏi.
“Ta đói rồi, có gì ăn không?”
14
“Đợi một chút.”
Ta hít sâu một hơi, đứng dậy.
Trong phòng bếp không còn nhiều đồ ăn, chỉ còn chút canh gà còn sót lại từ bữa tối nhưng lòng ta đang rối bời, trong lúc nấu đã làm vỡ mấy cái bát.
Đến khi nấu xong, Lục Vân Trì đã dựa vào ghế ngủ thiếp đi, chân mày nhíu chặt lại, dường như ngay cả trong mộng cũng chẳng yên ổn.
Nhưng ta vừa đến gần, hắn đã lập tức tỉnh lại, ánh mắt sắc bén giống như một con nhím đột nhiên dựng gai nhọn lên tự vệ.
“Mì xong rồi.”
Ta khẽ giơ tay ra hiệu, đặt bát mì lên bàn, đẩy nhẹ về phía hắn.
Khi Lục Vân Trì thấy rõ ta, biểu cảm trên mặt lập tức dịu đi, hắn đứng dậy đi đến trước bàn, cầm đũa lên, lặng lẽ ăn.
Hắn ăn rất nhanh, chỉ trong chớp mắt bát mì đã trống không. Khi hắn đứng dậy định rời đi, ta nắm lấy ống tay áo hắn.
“Hầu gia, nếu ta muốn gặp nàng ấy một ta, liệu có được không?”
“Gặp nàng ta làm gì?”
Lục Vân Trì nhíu mày.
“Không làm gì cả.” Ta cúi đầu, tránh đi ánh mắt dò hỏi của hắn, càng siết chặt hơn ống tay áo của hắn trong tay: “Chỉ là có một số chuyện muốn hỏi nàng ta.”
Ta không chịu nổi sự im lặng này, lại hỏi: “Có được không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Được.”
“Nhưng bây giờ chưa được, nàng đợi ta sắp xếp.”
“Đa tạ Hầu gia.” Ta thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu lên cười với hắn.
Lục Vân Trì cũng cong khóe môi, lời nói mang theo hàm ý sâu xa: “Nếu như muốn cảm tạ, ta hy vọng là theo cách khác.”
“Cách khác?”
Ta ngạc nhiên nhưng còn chưa kịp hỏi thêm, bóng dáng của hắn đã biến mất vào trong bóng đêm
Hắn vừa rời đi, bóng dáng lén lút của Vân Thư đã ló ra từ ngoài cửa.
“Tiểu thư, đã muộn thế này rồi, Hầu gia đến tìm người nói chuyện gì vậy?”
“Không có gì cả, chỉ ăn một bữa rồi đi thôi.”
Ta lắc đầu, có những chuyện không biết cũng là một kiểu hạnh phúc.
“Tiểu thư gạt người! Cơm này chỗ nào mà không ăn được, sao phải đến đây? Hơn nữa, tiểu thư vừa mới từ hôn với hắn, chúng ta với Lục gia cũng đâu thân thiết gì, nửa đêm nửa hôm lại xông vào viện của khuê nữ, thế này là sao đây?”
Vân Thư vừa lải nhải vừa đi vào trong phòng.
Đột nhiên, nàng ấy hét lên.
“Tiểu thư! Tiểu thư! Người nhìn xem!”
“Cái gì?”
🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟
Ta quay đầu lại, đã thấy miếng ngọc bội mà ta mới trả lại hắn không lâu, đang nằm yên vị trên bàn.
...
Không bao lâu sau, Thịnh Vô Hạ bị bí mật đưa đến một ngôi chùa trên núi Phổ La, bị mấy bà v.ú to khoẻ canh giữ ngày đêm.
Lần nữa gặp nàng ta đã là một năm sau.
Lục Vân Trì phái Hà Hải đến báo tin cho ta, ngày hôm ấy trời mưa, lấy cớ đi lễ Phật, bọn họ đưa ta lên núi.
Trên núi vắng vẻ, Thịnh Vô Hạ càng bị cô lập hoàn toàn, bị giam giữ trong một căn nhà đá xây bên vách núi, vực sâu hun hút, bên ngoài là rừng cây rậm rạp, chỉ có duy nhất một con đường có thể đi qua.
Mấy bà v.ú già đưa cơm ngày ba bữa.
Lục Vân Trì đã sắp xếp từ trước.
Bà v.ú già mang cơm đưa cho ta, vừa mở cửa vừa căn dặn: “Cẩn thận chút, đừng ở đó quá lâu, nữ nhân này có chút kỳ quái.”
“Nếu có chuyện gì, người cứ gọi lớn ta một tiếng, ta ở ngay gần đây.”
“Vâng, đa tạ đại nương.”
“Nói đến nàng ta cũng thật đáng thương, ngày trước ở kinh thành huy hoàng biết bao nhiêu, ôi, tiếc là...”