Người Hầu Gia Chọn Là Ta

Chương 22



Thịnh Vô Hạ ẩn mình phía sau Tam Hoàng tử, dù cố tình che giấu, nhưng trong mắt kẻ có tâm, nàng vẫn rực rỡ chói lọi.

 

Người đầu tiên để ý chính là Hoàng hậu nương nương, ngày càng yêu thương nàng ta hơn, thậm chí nhất thời ngay cả Công chúa Minh Hoa cũng không sánh bằng. Đồng thời, phủ Lạc Thiện Bá lại ngày càng hành sự thận trọng, khiêm nhường.

 

Người ta bắt đầu ngấm ngầm ca tụng Thịnh Vô Hạ có khí chất của Hoàng hậu Minh Đức năm xưa.

 

Việc tra xét điền sản bị che giấu kéo dài đến tận Thanh Châu nhưng Hoàng thượng không muốn tiếp tục nữa, liền hạ chỉ dừng lại.

 

Cơn gió lạnh lẽo khiến kinh thành run rẩy cuối cùng cũng lắng xuống.

 

Hơn nửa tháng sau, từ tiệc cưới của con gái Thượng thư bộ Hộ, những buổi yến tiệc bắt đầu quay trở lại.

 

Các phủ đệ quan viên cao cấp trong kinh đô dần khôi phục lại sức sống vốn có.

 

Phủ Lạc Thiện Bá cũng từ bỏ sự trầm lặng trước kia, nhân dịp đại thọ của lão phu nhân trong nhà mà tổ chức một bữa tiệc linh đình, mời không ít quan lớn quý tộc.

 

Thịnh Vô Hạ gửi thiệp mời ta.

 

Trong ngày đại thọ, ta nhìn nàng ta khoác lên mình bộ váy đỏ thêu kim tuyến, rực rỡ lộng lẫy, kiêu hãnh bước đi giữa các vị phu nhân, tiểu thư.

 

Trên lầu son vừa tu sửa xong, tiếng cười nói vang lên không ngớt, cảnh tượng vô cùng náo nhiệt.

 

Tất cả mọi người đều ca tụng Thịnh Vô Hạ.

 

Ai ai cũng khen ngợi phủ Lạc Thiện Bá thật có phúc.

 

Có được một người con gái như thế còn hơn cả con trai.

 

Chỉ riêng ta nhìn ngắm sự phồn hoa trước mắt lại cảm thấy cái lạnh cuối xuân rét buốt.

 

Nhưng khi đến đèn tắt tiệc tan, khách khứa đã ra về, ta chuẩn bị rời đi thì lại bị Thịnh Vô Hạ đã uống say níu lại.

 

Hai gò má nàng ta ửng đỏ, chỉ tay vào mặt ta, vênh váo tự đắc nói: “Giang Uyển Thanh! Ta là người trời xuyên không tới đây, cho dù trong sử sách, ngươi và Lục Vân Trì là đôi phu thê ân ái nổi danh, ta cũng sẽ cướp hắn!”

 

Ngày hôm sau, khi trời mới vừa tờ mờ sáng.

 

Thư từ hôn của Lục gia đã được đưa đến tay ta.

 

Lần này, người đến không còn là quản sự do Lục phu nhân phái tới nữa, mà là Hòa Hải, người thân cận bên cạnh Lục Vân Trì.

 

“Được rồi, ta biết hết mọi chuyện rồi. Vân Thư, đi lấy hôn thư ra đây.”

 

Đợi đến khi Vân Thư mang hôn thư đến, ta đưa nó cùng với miếng ngọc bội đeo trên cổ cho Hòa Hải.

 

“Những chuyện còn lại phiền Hầu gia giải quyết, từ nay trở đi, ta và hắn không còn liên quan gì nữa.”

 

Hòa Hải nhận lấy hôn thư và ngọc bội, há miệng như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ thở dài, nuốt lời vào bụng.

 

Hôn sự kết thúc trong lặng lẽ, ngoài mấy kẻ nhàn rỗi bàn tán vài câu, cũng không gây ra sóng gió gì, hoặc có lẽ là vì sự phô trương của Thịnh Vô Hạ cùng phủ Lạc Thiện Bá đã thu hút hết ánh mắt của mọi người.

 

Nhưng ngay trong cảnh tượng huy hoàng, tương lai rực rỡ tưởng chừng đang bày ra trước mắt ấy, Thịnh gia sụp đổ!

 

Thịnh Vô Hạ cũng “phát điên”!

 

Trong cung rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, không ai biết rõ. Khi tin tức truyền ra ngoài, Thịnh Vô Hạ đã bị tống vào đại lao, do mấy cung nữ câm điếc không biết chữ trông giữ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Thịnh gia cũng hoàn toàn sụp đổ.

 

Một tháng sau, Lục Vân Trì, người đang ở Thanh Châu xử lý vụ án thôn tính đất đai, cuối cùng cũng trở về. Buổi chiều hôm đó, hắn nhập cung ngay lập tức.

 

Nửa đêm, ta nghe thấy tiếng gõ cửa vang lên bên ngoài phòng.

 

Vân Thư giật mình sợ hãi, siết chặt cây gậy gỗ đặt bên cạnh giường, ta cầm lấy cái kéo, cẩn thận đẩy hé cửa sổ, liếc mắt nhìn về phía cửa chính.

 

Ánh mắt ta vừa vặn chạm phải ánh mắt Lục Vân Trì.

 

Ta giật mình kinh ngạc, vô thức siết chặt kéo trong tay nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh: “Hầu gia.”

 

“Ừ.”

 

“Ta vào trong ngồi một chút có tiện không?”

 

Không tiện thì ngươi sẽ không vào sao?

 

Ta im lặng.

 

Một lát sau, đèn trong đại sảnh được thắp lên, Vân Thư cẩn thận mang trà tới.

 

Lục Vân Trì ngồi đối diện ta, ánh nến chập chờn chiếu sáng khuôn mặt hắn.

 

Hắn gầy đi rất nhiều, trên cằm còn lún phún mấy cọng râu xanh còn chưa kịp cạo. Khi đến gần, ta mới phát hiện dưới ống tay áo của hắn có một lớp băng trắng.

 

Xem ra, việc thanh tra ruộng đất ở Thanh Châu cũng không diễn ra suôn sẻ như vẻ ngoài.

 

“Hầu gia, đêm khuya đến đây, là có việc gì quan trọng sao?”

 

“Không có gì, chỉ là hơi mệt, muốn tìm một nơi yên tĩnh ngồi một lát.”

 

“Gặp phải chuyện gì sao?”

 

Ta nâng chén trà lên, nhấp một ngụm.

 

“Không có gì.”

 

“Thịnh Vô Hạ điên rồi, ngài biết chưa?”

 

“Biết rồi.”

 

“Vậy thì sao?”

 

“Vậy thì sao cái gì?” Lục Vân Trì bật cười, liếc ta một cái, giọng điệu mang theo chút tự giễu.

 

“Người khác có thể không biết nhưng nàng đã sớm biết nàng ta vốn không thuộc về nơi này, đúng không?”

🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟

 

"Giống như Hoàng hậu Minh Đức khai quốc, giống như thứ tử của Vinh Quốc công, kẻ gây ra chiến loạn, suýt chút nữa đã làm rung chuyển cả Hạ triều trăm năm trước, giống như đích nữ Nhan gia ở Thanh Châu năm mươi năm trước từng thao túng cả nền thương nghiệp của quốc gia.”

 

“Những người như bọn họ, nếu bằng lòng sống cuộc đời bình thường thì không sao nhưng bọn họ lại luôn muốn dựa vào năng lực tiên tri của mình để thao túng cục diện chính trị triều đình. Trong mắt Bệ hạ, đây là trọng tội không thể tha thứ.”

 

“Bệ hạ lợi dụng nàng ta, Tam hoàng tử cũng lợi dụng nàng ta, ngay cả ngài cũng vậy!” Ta nhìn thẳng vào mắt hắn, lạnh lùng nói: “Thậm chí còn lợi dụng ta, từ hôn với ta, cho nàng ta hy vọng, cuối cùng lại để hy vọng ấy vỡ tan thành từng mảnh.”

 

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com