Chín năm trước, khi Lục phu nhân qua đời, ta từng thấy hắn quỳ gối trước linh vị, đôi mắt mang theo huyết.
Chín năm sau, khi Lục Vân Trì đã đứng ở vị trí cao thì cỏ trên mộ phần của mấy trăm mạng người trong phủ Tuyên Uy Bá, những kẻ năm xưa đã gián tiếp hại c.h.ế.t mẫu thân hắn, đã mọc cỏ xanh um tùm.
Những âm mưu quỷ kế, những cơn gió tanh mưa m.á.u trong quá trình ấy, người ngoài không thể nào hiểu thấu.
Chỉ có một điều chắc chắn, Lục Vân Trì chưa bao giờ là kẻ nhân từ sẽ nương tay cho người khác.
Sau khi lau sạch sẽ khuôn mặt nàng ta, ta thu khăn tay lại.
“Vậy ngươi có thích hắn không?” Thịnh Vô Hạ hỏi.
“Vì sao lại hỏi như vậy?”
“Ta chỉ hỏi ngươi một câu thôi, có thích không?”
15
“Có quan trọng không?”
Ta cụp mắt xuống.
“Quan trọng.”
Ta mím môi, im lặng một lúc lâu rồi mới thấp giọng trả lời:
“Đã từng thích. Ở một mức độ nào đó, trong khoảng thời gian rất dài sau khi mẫu thân qua đời, ta đã xem hắn như sự cứu rỗi của mình."
“Chỉ là về sau ta mới nhận ra, không thể dựa vào người khác được, chỉ có bản thân mới có thể cứu được mình. Ngày tháng trôi qua, tình cảm cũng sẽ phai nhạt.”
“Ngươi có biết trong sử sách viết gì về ngươi và hắn không?”
Thịnh Vô Hạ cười, không đợi ta hỏi, nàng ta đã tự nói tiếp:
“Ân ái lưu luyến, sống chung giường c.h.ế.t cũng chung một mộ. Sau khi ngươi qua đời, Lục Vân Trì cả đời không cưới người nào khác.”
“Sử sách tuy không ghi chép quá nhiều nhưng từ những thư từ còn lưu lại của Lục Vân Trì và những người khác, có thể thấy ngươi là tri kỷ, là bằng hữu tốt nhất, là người nội trợ hiền đức của hắn, thậm chí ngay cả trong vô số biến động lớn của triều đình, cũng có bóng dáng của ngươi.”
“À, còn nữa, sử sách còn ghi lại rằng ngươi có dung mạo tuyệt sắc, chỉ là...”
Nói đến đây, nàng ta vươn tay vuốt ve má phải của ta qua lớp khăn che.
“Nếu không có vết bớt đỏ này, có lẽ quả thực xứng đáng với lời ca tụng đó.”
“Đáng tiếc... Xem ra sử sách cũng có sai lầm.”
“Ta từng nghĩ mình có thể thay thế ngươi nhưng đến cuối cùng hắn vẫn lựa chọn ngươi. Hắn là thực sự thích ngươi.”
Ta khẽ lắc đầu:
“Ta không không cảm thấy như vậy.”
Thịnh Vô Hạ bật cười:
“Nếu ngươi muốn biết, Giang Uyển Thanh, ngươi có thể tự mình tìm hiểu xem những năm qua, thêu phẩm của ngươi rốt cuộc đã được bán đến đâu? Cho dù ta không rõ vì sao hắn không nói gì nhưng hắn thực sự quan tâm đến ngươi.”
“Hắn nói muốn cưới ngươi, không phải là lời nói suông. Sau khi chết, trong lăng mộ của hắn, thứ chôn cùng hắn ngoài sách vở ra, tất cả đều là thêu phẩm của ngươi.”
Thêu phẩm của ta?
Trong lòng ta vô cùng hỗn loạn, ta trầm mặc hồi lâu, rồi mới cất lời:
“Ngươi nói rất nhiều về những gì sử sách sau này ghi chép lại. Vậy thế giới của ngươi, nơi cách ta hàng trăm năm, là như thế nào?”
“Như thế nào ư?”
🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟
Tay nàng ta khẽ run lên.
“Mấy trăm năm sau là một thế giới mà mọi người đều bình đẳng. Vua chúa đế vương không còn tồn tại, không còn áp bức cũng không còn bị sỉ nhục. Không ai phải cúi đầu, không ai phải quỳ lạy, tất cả mọi người đều có thể ngẩng cao đầu mà sống.”
“Cho dù là nữ tử cũng có thể học hành, cạnh tranh công bằng cùng nam nhân, không còn bị xem là thấp kém hơn nam nhân, không còn phải xem nam nhân làm trời, không còn bị giam hãm trong khuê phòng. Có thể rực rỡ như ánh mặt trời, cũng có thể lạnh lùng như ánh trăng, có thể trở thành bất cứ điều gì mà mình muốn...”
...
“Các ngươi... hóa ra đều đến từ một thế giới như vậy sao?”
Ta sững sờ, bất giác nhớ đến khuôn mặt của mẫu thân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Cho nên ngươi muốn tạo ra một thế giới như vậy sao?” Ngón tay ta khẽ co lại, chậm rãi nắm lấy tay nàng ta.
Thịnh Vô Hạ rút tay về, hít một hơi thật sâu, từng giọt nước mắt rơi xuống mu bàn tay, tự giễu nói:
“Là ta quá kiêu ngạo, quên mất rằng cái gì quá cũng không tốt, cứ nghĩ người khác đều là kẻ ngốc.”
Ta cúi đầu, không biết nên nói gì.
Trong khoảnh khắc này, mọi lời nói đều trở nên thừa thãi.
Ta cầm lấy đôi đũa, đưa cho nàng ta lần nữa: “Ăn đi, lát nữa sẽ nguội mất.”
Thịnh Vô Hạ run rẩy nhận lấy, nước mắt lưng tròng, cho từng miếng từng miếng đồ ăn vào trong miệng, chậm rãi nhai nuốt.
Sau một hồi lâu, nàng ta mới buông đũa xuống:
“Cảm ơn ngươi hôm nay đã đến gặp ta. Những chuyện này, sợ rằng ta chỉ có thể nói với ngươi. Ngay cả Lục Vân Trì, ta cũng chưa từng hé môi dù chỉ một chữ.”
“Không cần cảm ơn. Ta cũng không giúp được gì cho ngươi.”
“Ngươi đến rồi, vậy là đủ.”
“Bảo trọng, từ biệt.”
Ta vừa dứt lời, đứng dậy định rời đi nhưng nàng ta đột nhiên lao đến, dùng hết sức ôm chặt lấy ta:
“Giang Uyển Thanh!”
“Ừ.”
“Tránh xa Tích Thiện Đường một chút, tránh xa một nữ nhân tên là Mạnh Lan. Tương lai ngươi sẽ c.h.ế.t trong tay nàng ta. Ta không biết có thể thay đổi tương lai được hay không nhưng ta chúc phúc cho ngươi.”
Trong lòng ta giật thót, nhẹ nhàng ôm lấy nàng ta, vỗ nhẹ lên lưng nàng ta:
“Cảm ơn.”
“Không cần cảm ơn.”
Thịnh Vô Hạ buông tay ta, cười một tiếng đầy thê lương: “Tạm biệt, ta muốn về nhà rồi.”
Ta thu dọn hộp cơm, bước ra khỏi căn phòng.
Trước khi đóng cửa lại, ta ngoái đầu nhìn lại lần cuối cùng.
Thịnh Vô Hạ ngẩng đầu nhìn qua ô cửa sổ nhỏ hẹp trên bức tường đá, ngắm bầu trời xanh bên ngoài, nàng ta mỉm cười, trong mắt có bi thương, có chế giễu, lại có chút nhẹ nhõm.
...
Nửa tháng sau, Thịnh Vô Hạ chết.
Vào một ngày mưa, t.h.i t.h.ể nàng ta bị người ta kéo ra khỏi gian phòng đá, vứt vào một cái hố đào vội trong khu rừng ở trên núi.
Không có mộ phần, không có ai đến viếng.
Giống như trên đời này chưa từng có một người tên Thịnh Vô Hạ.
Ta nhớ lại đêm mẫu thân qua đời, trời cũng đổ mưa lớn.
Sấm chớp ầm ầm, những tia chớp như những ngọn roi hung tợn, từng nhát từng nhát xé toạc màn đêm sâu thẳm.
Mưa nặng nề trút xuống mái hiên, phát ra âm thanh lốp bốp giống như những viên đá nhỏ nện xuống.
Trong ký ức của ta, dường như mẫu thân chưa bao giờ thực sự vui vẻ, cho dù bà ấy đang cười nhưng trong nụ cười luôn ẩn chứa một nỗi buồn không ai thấu hiểu.
Ta từng hỏi bà ấy về chuyện đó..
Bà ấy luôn xoa đầu ta, mỉm cười nói: “Chờ khi lớn lên, con sẽ hiểu.”
Chỉ là, ta còn chưa lớn lên đã sớm hiểu ý nghĩa ẩn sau nụ cười của bà ấy.
Trong thời đại này, có những áp bức không thể chống lại, có những khát vọng không thể với tới, có những mong muốn tự do mãi chỉ là giấc mộng xa vời.
Ta không rõ mẫu thân đã gả cho phụ thân như thế nào, chỉ nghe người ta nói rằng, năm đó, trong một buổi tiệc ngắm hoa, phụ thân vừa gặp đã yêu mẫu thân.
Khi ấy, Giang gia vẫn còn chút danh tiếng, đích ấu tử muốn cưới một thứ nữ thương hộ vừa mới vào kinh thành, đương nhiên là chuyện dễ như trở bàn tay.