Ban đầu, các trưởng bối Giang gia không đồng ý nhưng vì phụ thân kiên quyết cộng thêm mẫu thân quả thực thông minh hơn người, cuối cùng bọn họ cũng gật đầu.
Mãi cho đến khi nhà ngoại ta vướng vào tranh đấu đảng phái, bị thanh trừng, cả nhà một trăm năm mươi người, kẻ bị c.h.é.m đầu, kẻ bị lưu đày.
Mẫu thân ta, vì đã xuất giá, may mắn thoát được một kiếp.
Rất nhiều năm sau, ta mới biết được từ miệng mẫu thân rằng, ánh nhìn thoáng qua nhưng để lại ấn tượng sâu sắc trong buổi tiệc ngắm hoa năm ấy, thực ra là do bà ấy đã tỉ mỉ sắp đặt từ trước.
Dường như bà ấy biết tất cả mọi chuyện!
Còn về vị hôn phu của ta, bà ấy cũng đã sớm chọn sẵn.
Lục gia tuy có tước vị nhưng đã như mặt trời sắp lặn, lại đang gặp khó khăn. Mẫu thân đã dốc ra toàn bộ hồi môn để giúp đỡ, cũng nhờ vậy, hôn sự giữa ta và Lục Vân Trì mới được định ra.
Ta không biết nên cảm thấy thế nào.
Chỉ biết rằng, từ khi ta sinh ra, cái tên “Lục Vân Trì” đã gắn chặt với ta, mọi người đều nói, ta là tiểu tân nương của hắn.
Mẫu thân lại càng nhắc đi nhắc lại bên tai ta, bắt ta nhất định phải gả cho hắn.
Nhất định, nhất định!
Bà ấy nói bằng giọng điệu chắc nịch, như thể việc ta lấy Lục Vân Trì là một sứ mệnh trời định.
Ban đầu, ta tưởng rằng mẫu thân muốn lợi dụng mối quan hệ thông gia để mượn thế lực Lục gia nhưng đến tận trước lúc chết, bà ấy mới tiết lộ một phần chân tướng.
Bà ấy nói, ta và Lục Vân Trì chính là nhân duyên trời ban, tương lai ta nhất định sẽ cùng hắn ân ái lưu luyến.
Mà sau này cho dù ta có làm gì đi nữa, hắn cũng sẽ bảo vệ ta, cũng có thể bảo vệ ta!
Thậm chí, để đảm bảo ta sẽ gả cho hắn, trước lúc lâm chung, bà ấy đã dùng thuốc khiến mặt ta nổi đầy chấm đỏ.
Ta không hiểu.
Nhân duyên trời ban? Cái gì gọi là trời ban?
Ta chỉ là một nữ nhi khuê các, tương lai ta rốt cuộc sẽ làm ra chuyện kinh hãi thế tục gì?
Để đến mức mẫu thân ta, ngay từ khi ta còn chưa xuất hiện trên đời, đã bắt đầu trù tính hết tất cả cho ta, quyết định thay ta điều bà ấy cho rằng là lựa chọn tốt nhất?
Ta từng phản kháng, từng cự tuyệt.
Nhưng giờ đây, ta thừa nhận, mẫu thân đã đúng.
Thế giới mà Thịnh Vô Hạ miêu tả với ta thật sự quá mức hấp dẫn, chỉ riêng chuyện nam nữ có thể cùng nhau đi học đã đủ khiến người ta khao khát.
Lúc Hoàng hậu Minh Đức còn tại thế, cục diện này đã từng xuất hiện trong một thời gian ngắn ngủi nhưng ngay khi bà qua đời, tất cả nhanh chóng biến mất.
Những tư tưởng như “trả lại ruộng đất cho dân”, “thực hiện chế độ khoán đất đai” mà bà từng đề xuất, cũng bị dòng chảy thời gian mênh m.ô.n.g cuồn cuộn vùi lấp, chỉ còn lại đôi ba câu chuyện truyền kỳ cho hậu thế ngưỡng vọng.
Bà trở thành Hoàng hậu Minh Đức, không còn ai nhớ rằng bà từng mang tên Sở Nghê Thường.
Có lẽ là không biết trời cao đất rộng.
Nhưng ta muốn thử một lần, muốn thử vẽ nên thế giới mà bà đã từng miêu tả.
Cho dù chỉ là tiến lên một bước cũng tốt.
16
“Nghĩ kỹ chưa?”
Cơn mưa thứ ba sau khi Thịnh Vô Hạ qua đời, Lục Vân Trì đến.
🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟
Ta xoay người, mỉm cười nhìn về phía hắn, người đang đứng bên cửa sổ ngắm cảnh mưa: “Lục Vân Trì, ta đồng ý với ngài.”
Hắn quay đầu lại, ánh mắt nhìn về phía ta lộ ra chút nghi hoặc, dường như không ngờ rằng mình sẽ nhận được câu trả lời này.
“Thịnh Vô Hạ đã nói gì với nàng?”
“Nàng ấy nói rằng, sau này ta và ngài sẽ là đôi phu thê ân ái nổi danh trong sử sách, ngài đối với ta tình sâu nghĩa nặng, si mê đến cuồng dại.” Ta bật cười, chậm rãi bước đến bên cạnh hắn, đưa tay hứng lấy giọt nước mưa rơi từ mái hiên, nhìn nó vỡ tan trong lòng bàn tay: “Những lời như vậy, Hầu gia có tin không?”
“Chuyện tương lai, ai biết trước được chứ? Nhưng nếu ngày sau ta thực sự yêu nàng đến phát điên, vậy cũng nhất định là xuất phát từ trái tim ta.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Giống như bây giờ, ta muốn cưới nàng.”
“Trái tim của Hầu gia?” Ta nghiêng đầu nhìn về phía hắn: “Lúc trước Hầu gia muốn cưới ta, có thể nói là vì Hầu gia không muốn dính vào tranh đấu giữa Tam Hoàng tử và Ngũ Hoàng tử. Khi đó, chúng ta đã có hôn ước, ta là lựa chọn thích hợp nhất. Nhưng bây giờ, hôn ước của chúng ta đã bị hủy bỏ, thế lực Tam Hoàng tử đã hoàn toàn chiếm ưu thế, ta đối với Hầu gia vẫn là lựa chọn tốt nhất sao?”
“Chỉ cần là điều trái tim ta hướng đến thì đó chính là lựa chọn tốt nhất. Ánh mắt của người ngoài không quan trọng.” Lục Vân Trì dừng một chút, rồi tiếp tục: “Hơn nữa, ta đã hứa với Giang bá mẫu, nhất định sẽ chăm sóc cho nàng thật tốt.”
“Vậy nên Hầu gia mới muốn cưới ta sao?”
“Nàng thông minh như vậy, không lẽ không hiểu sao? Nhất định phải nói rõ ràng đến vậy sao?” Lục Vân Trì cụp mắt xuống, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn ta chằm chằm.
Ta không hề né tránh chút nào, thản nhiên nhìn trở lại: “Nếu đã muốn ta gả cho ngài, vậy đương nhiên phải phân tích rõ lợi và hại.”
“Hầu gia cưới ta, có lẽ một phần vì ân tình trước đó của mẫu thân nhưng phần lớn vẫn là vì Bệ hạ, đúng không? Bệ hạ không muốn nhìn thấy Hầu gia kết thông gia với bất kỳ gia tộc quyền thế nào, mà cưới ta, Bệ hạ mới yên tâm nhất.”
“Vậy còn nàng thì sao? Trước đây vẫn luôn từ chối, nàng đừng nói với ta rằng chỉ vì Thịnh Vô Hạ nói với nàng rằng sau này ta sẽ yêu nàng như vậy, nên nàng mới đột nhiên thay đổi quyết định đấy nhé?” Lục Vân Trì khinh thường giật giật khóe miệng, ánh mắt sắc bén nhìn ta.
Ta dời ánh mắt, nhìn ra bầu trời tối tăm mờ mịt bên ngoài cửa sổ: “Tất nhiên là không phải rồi. Cho dù Hầu gia có muôn vàn điểm chưa tốt trong chuyện tình cảm nhưng có một điểm rất tốt.”
“Ngài là một vị quan tốt, cũng là người trọng chữ tín. Gả cho ngài, ta tin rằng mình sẽ sống tốt.”
Hắn lắc đầu: “Không đúng, đây không phải lý do thực sự của nàng.”
“Ta cần quyền thế trong tay Hầu gia và...” Ta khẽ cụp mắt xuống: “Nếu một ngày nào đó, ta làm chuyện gì khiến Bệ hạ không vui, ta cần một người có thể bảo vệ ta.”
“Thế nào? Hầu gia có đồng ý không?”
Lục Vân Trì trầm mặc hồi lâu, lâu đến mức không khí dường như đóng băng. Cuối cùng, khi mở miệng, hắn thở dài một hơi, trong giọng nói thậm chí còn mang theo chút ấm ức.
“Giang Uyển Thanh, nàng lúc nào cũng mạnh miệng với ta!”
Ta cong môi nở nụ cười, bắt chước dáng vẻ khi còn bé, đưa tay kéo nhẹ tay áo của hắn: “Nhưng mà... ngài vẫn sẽ bao dung ta, đúng không?"
“Trước khi làm việc gì, nhất định phải nói với ta.”
“Được.”
“Ta đã chọn ngày rồi, mười lăm tháng sau là ngày tốt. Mọi thứ ta đều đã chuẩn bị xong, thời gian cũng không quá gấp, ngày mai ta sẽ sai Thái Vân đến sắp xếp giúp nàng.”
“Được.”
...
Tiếng pháo nổ vang rền, mười dặm hồng trang.
Ta không biết Lục Vân Trì đã chuẩn bị bao lâu nhưng khi ngồi trong kiệu, nghe thấy tiếng trầm trồ kinh ngạc bên ngoài, ta hiểu rằng, hắn đã cho ta đủ thể diện.
Ba lạy trời đất, dắt tay vào động phòng.
Ta biết, từ giờ phút này, ta đã trở thành thê tử của hắn.
Tiếng người bên ngoài dần lắng xuống.
Ban đêm, khăn đỏ tân nương được cây cân hỉ nhẹ nhàng vén lên.
Ta nhìn thấy khuôn mặt thoáng men say của hắn, đôi mắt ẩn chứa ý cười.
Ta nắm chặt lấy tay hắn, nhẹ nhàng tháo lớp khăn che mặt, để lộ gương mặt trắng mịn không tỳ vết.
“Đẹp không?”
“Đẹp.” Hắn cười.
“Sao nhìn chàng chẳng có vẻ gì là ngạc nhiên vậy?”
“Ta đã nói rồi, nàng không xấu, có hay không có vết đỏ trên mặt cũng không xấu.”