Hắn dừng lại một chút, dường như nhớ ra điều gì đó, rồi nói tiếp: “Trong mắt ta, nàng ta chỉ là một muội muội không hiểu chuyện, nàng đừng suy nghĩ nhiều.”
“Danh tiếng của nữ nhi rất quan trọng, tương lai nàng ta cũng phải gả đi.”
“Hầu gia thật sự không cần miễn cưỡng chính mình.”
“Sao lại là miễn cưỡng?”
“Chẳng lẽ Hầu gia lại đem lòng yêu thích một nữ nhân vừa xấu xí, vừa có gia cảnh sa sút như ta sao?” Khi nói đến mấy chữ cuối, ta thậm chí còn muốn bật cười.
Lục Vân Trì ngước mắt, lặng lẽ nhìn thẳng vào khuôn mặt của ta: “Nàng không xấu.”
“Đó là chuyện của ngày xưa.” Ta thu lại nụ cười trên môi.
Lục Vân Trì không đáp, xoay người, dời ánh mắt đi nơi khác: “Thích hay không thích, quan trọng lắm sao?”
“Nàng và ta đã sớm có hôn ước, mẫu thân nàng lại từng có ơn với Lục gia ta, bất kể thế nào, ta cũng sẽ cưới nàng, chăm sóc nàng cả đời.”
“Bất kể thế nào.” Ta lắc đầu, cảm thấy có chút buồn cười, châm chọc nói: “Ngay cả khi ta tội ác tày trời, tính tình ti tiện, Hầu gia cũng cưới sao?”
“Vậy ngươi là phải cưới sao?”
Ta cúi mắt xuống, không nói gì.
Lục Vân Trì khẽ nhếch môi lên, thần sắc dường như còn có chút vui vẻ, sau đó tiếp tục nói:
🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟
“Nói thật, nàng còn tốt hơn trong tưởng tượng cả ta. Từ một thiên kim tiểu thư được người khác hầu hạ rơi vào cảnh sa sút, phải dựa vào nhận việc thêu thùa để kiếm sống, vậy mà vẫn không hề suy sụp hay chán nản. Đối diện với lời chế giễu của kẻ khác, nàng vẫn bình tĩnh, điềm đạm, thậm chí, khi có khả năng, nàng còn cố gắng giúp đỡ những cô nhi ở Tích Thiện Đường.”
Hắn hài lòng gật đầu.
“Về sau chắc chắn cũng sẽ là một chủ mẫu giỏi quản gia. Đối với những gia tộc như chúng ta, có thích hay không, từ trước đến nay vốn dĩ không hề quan trọng.”
6
Gió thổi lay động tán lá, phát ra âm thanh xào xạc.
Ở một mức độ nào đó, Lục Vân Trì nói không sai.
Hôn nhân giữa các gia tộc thế gia luôn dựa vào lợi ích, cân nhắc được mất, mọi thứ đều tính toán kỹ lưỡng, chỉ riêng tình cảm giữa đôi bên là không quan trọng.
Cho dù trong lòng có yêu hay không, chỉ cần buộc dải lụa đỏ, bái thiên địa, vén khăn tân nương, từ đó cuộc đời của một nữ nhân liền gắn chặt với người nam nhân kia, là tốt hay xấu, khổ sở hay sung sướng, chỉ bản thân mới hiểu rõ.
Ta tin rằng nếu ta gả cho Lục Vân Trì, với con người như hắn, chắc chắn sẽ không bạc đãi ta, sẽ cho ta đủ thể diện, để ta sống cuộc đời an nhàn sung sướng, được vô số người hầu kẻ hạ bao quanh.
Nhưng cũng chỉ có vậy mà thôi.
Tất cả trông có vẻ hoàn hảo nhưng hắn cưới ta là vì ân nghĩa, vì giữ lời hứa. Như thế, cho dù có châu ngọc đầy người thì đã sao? Không phải ta tham cầu tình cảm của hắn nhưng nếu vào Hầu phủ, chẳng khác nào trở thành con chim bị nhốt trong lồng son.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Hầu phu nhân có trách nhiệm của Hầu phu nhân, cái giá của việc không gió không mưa, áo cơm không lo là tự do, mỗi tiếng hót cất lên đều mang theo sự không cam lòng.
Thậm chí về sau, ta có thể sẽ phải tận mắt chứng kiến hắn ân ái với người khác…
Cảm giác ấy thật sự rất uất ức...
Hiện tại ta chưa xuất giá, vậy chẳng phải vẫn còn cơ hội lựa chọn sao?
Ta giơ tay khẽ vuốt nhẹ khăn che mặt, nhìn về phía hắn, khẽ cong môi: “Nếu ta không muốn gả thì sao?”
“Nàng không muốn?” Lục Vân Trì nhíu mày, lộ ra vẻ kinh ngạc, sau đó lại chăm chú nhìn ta, bật cười một tiếng: “Không gả cho ta, vậy nàng định gả cho ai?”
“Vậy thì không gả. Ta có tay có chân, có thể tự nuôi sống bản thân, tại sao phải ép mình phải trói buộc với một nam nhân xa lạ? Ngày tháng hiện tại tuy nghèo khổ nhưng ta thấy thoả mãn rồi.”
“Nếu Hầu gia thật sự cảm kích ân tình của mẫu thân ta đã giúp đỡ Lục gia, cũng không cần phải dùng cách này, đổi cách khác thực tế một chút có lẽ sẽ tốt hơn.”
Ta mỉm cười, nhìn thẳng vào mắt hắn, giọng điệu vô cùng chân thành.
Hắn hơi sững người lại, trong mắt ánh lộ ra mấy phần dò xét: “Nàng nói muốn gặp ta, chính là vì chuyện này sao?”
"Phải."
Ta không hề né tránh ánh mắt hắn, thẳng lưng đứng dậy, nhẹ nhàng vuốt phẳng vạt váy vải bông bị gió thổi nhăn.
“Năm xưa, khi Lục gia rơi vào cảnh khó khăn, bị họ hàng bằng hữu xa lánh, chính mẫu thân của ta đã lấy toàn bộ đồ hồi hồi môn của mình ra giúp đỡ. Đến nay đã nhiều năm, Lục gia vẫn chưa hoàn trả.”
“Ta có trở thành Hầu phu nhân hay không, không quan trọng. Đối với Lục gia, ta cũng không mong đợi báo đáp nhưng suy cho cùng, đó vốn là của hồi môn mà mẫu thân ta để lại cho ta. Chỉ cần Hầu gia trả lại là được.”
“Theo ta được biết, khi Giang bá mẫu còn sống, luôn một lòng muốn gả ngươi cho ta. Giang nhị tiểu thư đây là muốn làm trái tâm nguyện của mẫu thân sao?”
Ta cong khoé môi, châm chọc nói: “Hay là Hầu gia gọi bà ấy từ dưới đất lên đi? Ta sẽ cảm tạ ngài suốt đời.”
Lục Vân Trì cau mày, thần sắc có vẻ không vui trước lời châm chọc này của ta, hắn im lặng một lát, rồi chậm rãi nói:
“Nhưng ta có chỗ nào không tốt, khiến nàng không thích ta?”
Không thích Lục Vân Trì?
Cho dù lời này nói ra từ miệng của hắn hay miệng của ta, chỉ sợ nếu truyền ra ngoài, sẽ chẳng ai tin nổi.
Đưa mắt nhìn khắp triều Đại Hạ này, có lẽ không tìm được người thanh niên nào ưu tú, xuất chúng hơn hắn.
Số nữ tử muốn gả cho hắn, chỉ sợ có thể xếp hàng từ hoàng cung đến tận cổng thành, vòng quanh mấy lượt.