Người Hầu Gia Chọn Là Ta

Chương 10



Chỉ riêng việc ta đang trong hoàn cảnh như bây giờ, tất cả mọi người đều cho rằng Lục gia từ hôn với ta rồi chọn một lương phối khác mới là lựa chọn tốt nhất. Vậy mà hắn lại kiên trì muốn cưới ta, hơn nữa còn cho ta vị trí chính thê.

 

Cũng chính vì vậy, ta mới có thể thản nhiên đề cập đến chuyện này, nếu đổi lại là người khác trong Lục gia, món nợ ít ai biết đến kia chỉ sợ sẽ không bao giờ đòi lại được.

 

“Hầu gia ngài rất tốt, chỉ là người sống cũng không thể sống vì người đã khuất mãi được.” Ta mỉm cười với hắn. “Từ hôn rồi, cũng không cản trở Hầu gia tìm một lương duyên khác.”

 

“Ta không...”

 

Lục Vân Trì còn chưa nói hết câu, đã bị một tràng cười đùa rộn ràng náo nhiệt cắt ngang.

🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟

 

Trên con đường nhỏ lúc nãy chúng ta đến đây, bảy tám vị tiểu thư vận y phục lộng lẫy đang cùng nhau đi tới.

 

Đi ở phía trước chính là Tam tiểu thư Trương gia và đích thứ nữ Thịnh gia, Thịnh Vô Hạ.

 

Sắc mặt của Thái Vân và Vân Thư đầy vẻ bất lực.

 

So với hôm trước khi ta thoáng nhìn nàng ta trên xe ngựa lúc hồi kinh, hôm nay, lúc này sau khi được trang điểm tỉ mỉ, Thịnh Vô Hạ càng thêm rực rỡ, ngay cả con gái của Lễ Bộ Thị Lang vốn nổi danh xinh đẹp cũng không thể lấn át được phong thái của nàng ta.

 

Ta liếc mắt nhìn qua, trông thấy Lục Vân Trì đang chăm chú nhìn Thịnh Vô Hạ, không hề chớp mắt.

 

Trong lòng ta thầm nghĩ: Quả nhiên là một đôi xứng lứa vừa đôi, chẳng trách kinh thành lại có những lời đồn như thế.

 

"Vân Trì ca ca!”

 

Ngay khi vừa nhìn thấy Lục Vân Trì, ánh mắt Thịnh Vô Hạ đã lập tức sáng lên, bất cứ ai cũng có thể nhận ra tình cảm sâu đậm của nàng ta dành cho hắn.

 

Nhân lúc bọn họ chưa đến gần, ta hạ giọng nói khẽ một câu: “Uyển Thanh ở nhà chờ tin tốt từ Hầu gia.”

 

Ta tin rằng Lục Vân Trì sẽ đưa ra lựa chọn đúng đắn, cũng sẽ không chiếm đoạt tài sản của mẫu thân ta.

 

Sau khi nói xong lời này, ta nhấc chân rời khỏi đình, hướng về phía nhóm người vừa tới.

 

“Là biểu tỷ sao?”

 

Vừa nhìn thấy ta, Thịnh Vô Hạ đã lập tức lên tiếng chào hỏi trước.

 

Nàng ta cong môi lên, nở ra nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời mùa xuân nhưng dù nụ cười ấy tươi tắn đến đâu, ta vẫn cảm thấy ánh mắt nàng ta nhìn ta mang theo chút gì đó kỳ lạ.

 

Không phải khinh miệt cũng chẳng phải thương hại, mà là một loại thăm dò và hoài niệm rất khó hiểu, thật sự giống như đang nhìn một người đã chết.

 

Ta siết chặt cánh tay đang nổi da gà của mình, nhẹ nhàng cong khóe môi, đáp lại bằng một nụ cười khách sáo: “Thịnh nhị muội.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

“Biểu tỷ đến khi nào vậy? Vừa rồi ở trong đình, sao muội không nhìn thấy tỷ?” Thịnh Vô Hạ vừa nói vừa nhanh chóng bước lên trước, thân mật tới gần bên cạnh ta, có chút nũng nịu khẽ lắc lắc cánh tay ta 

 

Nàng ta nhỏ hơn ta tròn bảy tuổi, lúc này đang ở độ tuổi xuân thì, lại có một khuôn mặt xinh xắn khiến người ta yêu mến, trông rất đáng yêu, dễ khiến người khác thương tiếc.

 

Ta không chút biểu cảm rút cánh tay mình về, nhẹ vuốt lọn tóc rủ bên thái dương, nhẹ nhàng đáp lại: “Chỉ là đi dạo một chút thôi, không ngờ lại gặp được Hầu gia ở đây, nên chúng ta trò chuyện vài câu.”

 

Nói xong, ta quay đầu nhìn về phía Lục Vân Trì. Hắn vẫn đứng trong đình, hoàn toàn không có ý định bước qua.

 

“Biểu tỷ và Vân Trì ca ca nói chuyện gì vậy?”

 

“Không có gì, chỉ là nói chuyện phiếm vài câu thôi.” Ta mỉm cười lắc đầu, nhìn quanh những gương mặt tò mò đang dõi theo, rồi vỗ nhẹ lên tay Thịnh Vô Hạ: “Các ngươi đi chơi đi, ta hơi mệt, không đi cùng mọi người được.”

 

“Vậy cũng được.”

 

Thịnh Vô Hạ trông có vẻ hơi tiếc nuối nhưng cũng không tiếp tục cố chấp nữa.

 

Lúc này, Lục Vân Trì từ trong đình bước ra nhưng hắn dường như không có ý định đi cùng bọn họ, mà trực tiếp rẽ sang một hướng khác rời đi.

 

Thịnh Vô Hạ thấy vậy, lập tức có chút sốt ruột, vội vàng bước lên định đuổi theo, vô tình va vào người ta.

 

Ta không đứng vững, cả người lảo đảo, trong lúc nhất thời trời đất quay cuồng, cả người ngã nghiêng về một bên. Điều tệ hơn là, Thịnh Vô Hạ cuống quýt muốn kéo ta lại nhưng lại vô tình giật rơi tấm khăn che mặt của ta.

 

Một mảng đỏ lớn trên nửa mặt phải của ta lộ ra, ngay lập tức, trong rừng trúc vang lên những tiếng kêu khe khẽ và những hét kinh ngạc.

 

Thịnh Vô Hạ giật mình sửng sốt, bị dọa sợ đến hai chân như đóng đinh tại chỗ. Vài giây sau, nàng ta mới vội vàng cùng nha hoàn chạy đến đỡ ta dậy.

 

“Biểu... biểu tỷ...”

 

Vân Thư đứng cách đó không xa chứng kiến cảnh này, trong mắt như sắp bốc lửa.

 

Trong lòng bàn tay ta truyền đến cảm giác đau rát, vết thương bị viên đá sắc cạnh trên mặt đất cứa vào bắt đầu rỉ m.á.u nhưng lúc này, ta không còn lòng dạ nào để ý đến cơn đau. Sau khi được mọi người đỡ dậy, ta vội đưa tay che mặt, nhìn về phía Thịnh Vô Hạ, định tìm lại khăn che mặt vừa bị kéo rơi.

 

Thịnh Vô Hạ hoảng hốt, bàn tay trống không, vẻ mặt đầy bối rối.

 

Ngay khi ta còn đang sốt ruột, một bàn tay to lớn, lòng bàn tay mang theo đầy vết chai sạn vươn đến trước mặt ta: “Cho nàng.”

 

Là giọng của Lục Vân Trì.

 

“Cảm ơn.”

 

Ta nhận lấy khăn che mặt, thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu nhanh chóng đeo lại. Khi ngước lên, ta liền bắt gặp ánh mắt âm trầm của Lục Vân Trì, không phải dành cho ta, mà là dành cho Thịnh Vô Hạ.

 

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com