Thấy vật kia xuất hiện trong tay đối phương, ánh mắt Ký Lam trầm xuống: “Sao thứ này lại ở trên tay ngươi!”
Nói xong, nàng trừng mắt nhìn Hoa Ngọc Đường bên cạnh.
Sở Lạc thu lại huyết y, mang theo A Liên tiếp tục tránh né đợt công kích của đám ma tu đuổi theo phía sau.
“Chuyện này nói ra dài lắm,” Hoa Ngọc Đường cũng cau mày, “Trước tiên bảo người của ngươi dừng tay, đợi qua khỏi phong bạo rồi hãy g.i.ế.c bọn họ cũng chưa muộn.”
Ký Lam nheo mắt lại, ánh nhìn lạnh lẽo: “Ngươi vẫn còn muốn bao che cho nàng?”
“Ta không nói là bao che,” Hoa Ngọc Đường quát nhẹ, “Chẳng lẽ ngươi muốn bị hải yêu phát hiện, rồi cả đám c.h.ế.t sạch trên Nam Hải sao? Mau dừng tay đi!”
Nghe những lời ấy, trong lòng Ký Lam càng thêm giận dữ, song vì đại cục, vẫn giơ tay ngăn Cống Sơn lại.
Nàng hừ lạnh một tiếng: “Tiểu nha đầu gan không nhỏ, vừa lên đã g.i.ế.c một người của bọn ta. Hiện giờ ta có thể không truy cứu, nhưng để trao đổi, ta cũng phải g.i.ế.c một người bên các ngươi! Động thủ!”
“Khoan đã!” Sở Lạc lên tiếng: “Ta lấy thân mình đổi lấy con tin của các ngươi.”
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Lời vừa dứt, Ký Lam nhướng mày, khóe môi không nhịn được khẽ cong lên: “Ồ?”
“Là ta ra tay g.i.ế.c người, không cần kẻ khác chịu tội thay. Muốn làm gì thì nhắm vào ta.”
Nghe vậy, Hoa Ngọc Đường lại đưa mắt đánh giá Sở Lạc, lúc này đang nhắm chặt mắt đứng phía trước.
Tính tình nàng sao lúc tốt lúc xấu như vậy?
Ký Lam không giấu được nét cười nơi khóe mắt: “Lời này là ngươi tự nói đấy.”
Sở Lạc truyền âm cho A Liên: “Ngươi đi theo Tước Sở.”
Dứt lời, không đợi hồi đáp, nàng đã cất bước đi về phía đám ma tu kia.
“Bỏ đao xuống, thả người ra.” Sở Lạc đối mặt với một tên ma tu đang khống chế một thuỷ thủ, trầm giọng nói.
Tên ma tu kia biết nàng đang nhắm mắt, cố ý bịt chặt miệng con tin, định giở trò lưỡng toàn kỳ mỹ.
“Hắn được thả rồi!”
Nhưng lời còn chưa dứt, Sở Lạc đã nắm chặt cổ tay hắn, một luồng nhiệt lực hừng hực truyền vào xương cốt khiến hắn đau đớn kêu thảm, đao rơi xuống đất, tay buông thõng không còn sức.
Con tin nhân cơ hội thoát khỏi giam cầm.
“Như vậy mới là thật sự thả người.”
Bên kia, Ký Lam liếc nhìn tên ma tu bị Sở Lạc đánh trọng thương, lại quay sang nhìn nàng, xoay tay lấy ra một sợi xiềng xích sắt nặng nề, đích thân bước đến trói nàng lại chắc chắn.
Trên dây xích còn có trận pháp phong bế linh lực, trong mắt bọn chúng, Sở Lạc giờ chẳng khác gì con cừu đợi bị làm thịt.
Cùng lúc đó, trong khoang điều khiển, Tước lão gia tử và cha của Tước Sở cũng nghe được động tĩnh bên ngoài.
“Sao đám ma tu trên thuyền Hành Quang lại đột nhiên lên thuyền chúng ta? Cả Hoa Ngọc Đường cũng là ma tu à?” Tước Hữu Hòa lo lắng đến độ tim nhảy thình thịch, song vẫn cố giữ giọng nhỏ: “Giờ phải làm sao? Vị cô nương kia đã thay Tiểu Ngũ trong đội, A Ngốc với Lão Nhị vẫn còn trong tay chúng, đám ma tu này không biết còn định làm ra chuyện gì!”
“Bọn chúng nhảy sang thuyền ta giữa đường là muốn vượt qua phong bạo để tiến vào trung tâm Nam Hải,” Tước lão gia tử cau chặt mày: “Nhưng nếu vượt qua rồi, bọn chúng thật sẽ tha cho chúng ta sao? Về thực lực, trong số đó có hai kẻ Nguyên Anh kỳ, bọn chúng muốn làm gì, ta e rằng chẳng ai trong chúng ta có thể ngăn nổi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Sắc mặt của Tước Hữu Hòa trầm xuống: “Chờ qua được trận phong bạo này, bọn chúng nhất định sẽ trở mặt g.i.ế.c sạch chúng ta. Đằng nào cũng chết, chi bằng đánh một trận ngay trong cơn bão này! Cùng lắm thì dẫn hải yêu tới, mọi người cùng c.h.ế.t chung!”
Tước Lão gia tử trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng cũng hạ quyết tâm.
“Để ta lái thuyền, ngươi âm thầm liên lạc với người khác, nói cho họ biết: chuyến đi này không thoát khỏi Nam Hải được nữa rồi. Trước khi chết, kéo theo mấy tên ma tu làm đệm lưng, mong kiếp sau được đầu thai tử tế hơn.”
Trong khoang thuyền, Ký Lam nhìn chằm chằm gương mặt của Sở Lạc một hồi, lại thấy Hoa Ngọc Đường cũng đang nhìn nàng, trong lòng càng thêm bực bội.
Nàng nói với ba tên ma tu khác: “Gương mặt này coi như cũng coi được, thưởng cho các ngươi.”
Lũ ma tu nghe vậy ban đầu còn sững sờ, nhưng rồi ánh mắt lộ ra dục vọng, chuẩn bị nhào đến. Tuy nhiên, chưa kịp động thân, giọng của Hoa Ngọc Đường đã vang lên:
“Đứng nguyên tại chỗ, ai dám bước một bước, g.i.ế.c không tha!”
Ánh mắt Ký Lam lườm tới: “Hoa Ngọc Đường, ngươi có ý gì?”
“Ngươi,” ánh mắt Hoa Ngọc Đường liếc sang nàng, “Tốt xấu gì cũng nhìn rõ tình cảnh hiện tại đi, còn chưa ra khỏi phong bạo, ngươi muốn dẫn hải yêu đến à?”
“Ta thấy rõ ràng là con tiện nhân kia câu mất hồn ngươi rồi! Ngươi nói đi, cái huyết y ta đưa cho ngươi để giữ mạng, sao lại nằm trong tay ả?”
Vốn dĩ Sở Lạc không định xen vào chuyện tranh chấp giữa bọn chúng, nhưng lúc này nàng chợt nhận ra tốc độ của thuyền đang chậm lại, hình như còn lệch khỏi tuyến hành trình.
Chẳng lẽ Tước lão gia tử có thay đổi? Không định thoát khỏi phong bạo nữa? Hay đang có mưu tính khác?
Nghĩ tới đây, để phân tán sự chú ý của bọn ma tu khiến chúng không nhận ra bất thường của con thuyền, Sở Lạc đột ngột lên tiếng:
“Quý phi oan uổng quá, rõ ràng không phải ta câu hồn công tử nhà ngươi, mà là công tử hắn câu mất hồn ta! Hoa công tử, lời chàng nói dưới nước rằng sẽ cho ta danh phận, còn tính không?”
Lời vừa dứt, gương mặt Ký Lam lộ rõ vẻ sửng sốt.
Hoa Ngọc Đường giãn mi một chút, định mở miệng đáp, thì liền cảm nhận được sát ý bùng phát mãnh liệt bên cạnh.
“Ngươi còn nói với ả những lời như thế? Muốn cho ả danh phận? Hoa Ngọc Đường, ngươi định cưới một đạo tu sao?!”
“Ta… ta sao có thể cưới một đạo tu được!” Thấy Ký Lam sắp nổi trận lôi đình, Hoa Ngọc Đường vội vàng nói.
Đồng thời còn không quên truyền âm cho Sở Lạc: “Tiểu mỹ nhân, nàng tạm thời bớt nói đi, không thấy con sư tử cái này sắp bốc hỏa rồi sao? Chờ ngày gia mang nàng về Tây Vực, khỏi cần chịu đựng sắc mặt ả nữa!”
Nghe vậy, Sở Lạc khẽ bật cười.
Lúc này, trực giác của Ký Lam lại sắc bén một cách đáng sợ, lập tức quay sang nhìn Hoa Ngọc Đường: “Ngươi còn đang truyền âm cho ả?! Hoa Ngọc Đường, ta thật đã quá coi thường ngươi rồi! Mới chưa được một ngày, ngươi đã ve vãn nữ nhân khác! Thích loại này lắm đúng không? Được, vậy ta g.i.ế.c ả cho ngươi xem!”
Vừa dứt lời, trong tay Ký Lam xuất hiện một thanh cốt kiếm, toàn bộ linh lực hội tụ, đ.â.m thẳng về phía Sở Lạc. Hoa Ngọc Đường muốn ngăn cũng không kịp.
Tất cả diễn ra trong chớp mắt — cốt kiếm găm vào đống xích sắt rơi rụng, mà bóng dáng của Sở Lạc biến mất không thấy đâu.
Ngay sau đó, Ký Lam đột ngột xoay người, cốt kiếm trong tay vừa vặn chặn lại mũi thương sắc bén đ.â.m tới từ phía sau — chính là Sở Lạc!
Cùng lúc ấy, Tước lão gia tử và Tước Hữu Hòa đồng loạt từ ngoài khoang lao vào, phối hợp cùng các thủy thủ đánh úp đám ma tu, giải cứu được hai con tin.
“Không thể nào!” Ký Lam liếc nhanh về phía đó, rồi lại nhìn Sở Lạc: “Ngươi rõ ràng không thể vận dụng linh lực!”
“Ta đâu có dùng linh lực,” đã phần nào hiểu được mưu kế của Tước lão gia tử, Sở Lạc từ tốn mở mắt, “Là ngươi quá ngu thôi.”