Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Mệnh Nữ Chủ Cũng Không Cứng Bằng Ta

Chương 355: Đối Thị



Trên mặt Ký Lan lộ rõ vẻ dữ tợn: “Tu sĩ Kim Đan mà cũng dám kiêu ngạo như vậy, hôm nay ta sẽ tiễn ngươi đi đầu thai!”

Dứt lời, thân hình nàng ta lại lao thẳng về phía Sở Lạc, cùng lúc đó, Tước lão gia tử kịp thời đánh ra một kiếm tiếp lấy thế công của nàng.

“Những năm gần đây, đám ma tu các ngươi càng lúc càng vô pháp vô thiên, tưởng tu sĩ Đông Vực đều c.h.ế.t cả rồi sao!”

Theo sau tiếng quát của lão gia chủ, toàn bộ người trong thuyền đội Hựu Thủy cũng đã mở mắt, đồng loạt lao tới tấn công các ma tu còn lại.

Bọn họ không có sự che chở của lá cơ vàng, nhưng lúc này đã hạ quyết tâm liều chết, không còn sợ sẽ dẫn dụ hải yêu tới.

“Hoa Ngọc Đường, ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì!” Ký Lan quát lên. Một mình nàng miễn cưỡng có thể cầm chân lão gia chủ họ Tước, nhưng nếu thêm một Sở Lạc nữa, liền trở nên quá sức.

Huống hồ khi trước nàng vừa thoát c.h.ế.t từ thuyền đội Hành Quang, lại trôi dạt trong nước biển mà không có thuyền bảo hộ, thân thể đã bị phong bạo xé rách, thương tổn đến nguyên khí, lúc này càng dễ bị nhìn thấu sơ hở.

Nghe tiếng gọi, Hoa Ngọc Đường cũng bừng tỉnh, lập tức tế ra trường kiếm, đ.â.m về phía lão gia chủ.

Kiếm chưa chạm thân đã bị một cây trường thương cản lại. Hắn cau mày nhìn sang Sở Lạc.

Sở Lạc khẽ cười: “Đối thủ của ngươi, là ta.”

“Mỹ nhân, lúc này đâu phải lúc nói đùa đâu.”

Chỉ thấy Sở Lạc khẽ nhấc tay trái lên, tạo thành thế như Phật tu niệm chú: “A Di Đà Phật, xuất gia rồi, sao lại nói dối được?”

Ngay khoảnh khắc đó, tăng nhân Nham Sinh bước ra từ sau lưng nàng, ánh mắt nhìn thẳng vào Hoa Ngọc Đường, không hề che giấu sự châm biếm trong mắt: “Bần tăng từng nói các hạ có huyết quang chi tai, xem ra chẳng sai chút nào.”

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

“Các ngươi...” Hoa Ngọc Đường sắc mặt đại biến, “Khôi lỗi?!”

Trong nháy mắt, Sở Lạc và tăng nhân Nham Sinh đồng loạt lao về phía hắn. Kim Đan hậu kỳ đối đầu với Nguyên Anh trung kỳ, nếu khi trước Hoa Ngọc Đường chưa bị hải thú xuất khiếu kỳ hút cạn thể lực, chưa bị kiếm trận của bốn con thuyền kia làm trọng thương, hắn sẽ không  rơi xuống hạ phong.

Nhưng lúc này, dù vẫn chưa chắc g.i.ế.c được hắn, nhưng muốn hắn g.i.ế.c lại hai người họ thì cũng là điều xa vời. Chỉ cần cầm chân hắn, liền có hy vọng xoay chuyển cục diện.

“Không ngờ ta lại bị ngươi dắt mũi xoay vòng như vậy. Quả nhiên ánh mắt đầu tiên của ta không hề sai—ngươi đúng là kiểu ta thích nhất… loại nữ nhân khó đối phó!” Hoa Ngọc Đường càng đánh càng hưng phấn: “Ta muốn luyện ngươi thành oán ngẫu đẹp nhất thiên hạ!”

“Ta thấy là ngươi đang nằm mộng giữa ban ngày đấy.” Sở Lạc hờ hững đáp, không hề bị lời hắn ảnh hưởng đến tâm thần. Chiêu thương vẫn nhanh như gió, mỗi đòn đều nhắm thẳng vào chỗ thương tích của hắn.

Khi Hoa Ngọc Đường dần chiếm thế thượng phong, một chưởng ma khí chuẩn bị đánh trúng Sở Lạc, thì lại bị huyết y chắn lại.

Thấy cảnh ấy, hắn lạnh lùng cười: “Thứ đó chẳng trụ được bao lâu nữa đâu. Ngươi nghĩ nó có thể cản nổi chưởng tiếp theo của ta sao?”

Thấy huyết y trên người đã rách một mảng lớn, Sở Lạc  thu hồi vật lại ấy: “Nó không trụ được, nhưng ta thì trụ được.”

Bên này, con thuyền đã dừng hẳn trên mặt biển, mặc sóng lớn đẩy qua đẩy lại. Tất cả mọi người đều đã mở mắt, tiếng c.h.é.m g.i.ế.c vang khắp, khí tức hỗn loạn, khiến hải yêu cũng bị hấp dẫn mà chú ý đến nơi này.

Cũng vào lúc ấy, bốn con thuyền tàn tạ kia nhân cơ hội hải yêu bị thu hút về hướng thuyền đội Hựu Thủy vội khởi động lại, lần lượt thoát khỏi phong bạo, tiến vào trung tâm Nam Hải.

Khi ấy, trời đã về khuya, ánh trăng trên mặt biển là nguồn sáng duy nhất soi rọi màn đêm.

Những người vừa thoát khỏi cửa tử thở hồng hộc, tham lam hít lấy từng ngụm không khí. Các thành viên trong đội thuyền lập tức cho dừng lại, một bộ phận khẩn trương tu sửa con thuyền, một bộ phận khác thì kiểm đếm số người thiệt mạng.

Ngoảnh đầu nhìn lại, họ trông thấy yêu quái giữa cơn bão, đã dùng cả hai tay nhấc bổng một con thuyền rách nát lên.

Mà trên thuyền, người vẫn còn đang hỗn chiến.

“Bên thuyền đội Hựu Thủy xảy ra chuyện gì vậy? Rõ ràng sắp ra khỏi vùng bão rồi, sao lại đánh nhau lúc này, còn dẫn dụ cả hải yêu tới?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Người giao đấu với bọn họ hình như không phải người trong đội thuyền.”

“Kia là... ma khí? Đó là ma tu!”

“Thuyền đội Hựu Thủy sao lại dây vào ma tu?”

“Xui xẻo thật đấy, lần này e rằng không còn ai sống nổi.”

Chiếc thuyền kia bị hải yêu nhấc bổng lên không trung, các thành viên trên thuyền nhận thấy điều đó càng c.h.é.m g.i.ế.c điên cuồng hơn. Còn Ký Lam thì trao đổi ánh mắt với Hoa Ngọc Đường.

Bọn họ mang trên mình dị bảo có thể che giấu khí tức trước hải yêu, tuy số người được bảo vệ không nhiều, nhưng chỉ cần hai người bọn họ sống sót là đủ.

Tuy giờ đã bại lộ, nhưng lại có thể mượn tay hải yêu để diệt trừ đám đạo tu này.

Vì vậy, Ký Lam bắt đầu từng chiêu từng thức đều nhằm dồn ép Tước lão gia chủ ra khỏi khoang thuyền.

Tước lão gia sao có thể không nhận ra dụng ý của nàng, cũng phát hiện lá cờ vàng lượn lờ quanh người nàng chính là bảo vật khiến nàng ung dung không sợ, liền đổi hướng công kích, quyết đoạt lấy nó.

Thế nhưng vào lúc lão sơ suất, Ký Lam bất ngờ chớp động, lướt tới trước mặt Tước Sở, thanh cốt kiếm trong tay  kéo dài hóa thành roi, quấn lấy hắn rồi ném thẳng về phía hải yêu bên ngoài khoang thuyền.

Nàng đã tính toán kỹ, rằng khi Tước lão gia tử thấy cháu mình gặp nạn, chắc chắn sẽ rối trí mà đuổi theo, chỉ cần nàng đẩy một cái từ phía sau, nhất định sẽ khiến lão bị hải yêu g.i.ế.c chết.

Nhưng ai ngờ, Tước Sở còn chưa kịp văng khỏi khoang thuyền thì đã bị một vị tăng nhân  đột nhiên xuất hiện đón lấy.

Sở Lạc đang giao chiến với Hoa Ngọc Đường cũng dõi mắt quan sát, vừa thấy Tước Sở được cứu, thì trong khoảnh khắc kế tiếp, roi cốt trong tay Ký Lam lại quét ngang, đột ngột cuốn lấy A Liên mạnh mẽ ném ra ngoài khoang.

“A Liên——!”

Ánh mắt Sở Lạc  mở to, thân hình hóa thành tàn ảnh, bay vút đuổi theo.

Bão tố vẫn cuồng nộ không ngừng, hải yêu do vô số oán linh hợp thành chậm rãi cúi đầu, đưa ánh mắt nhìn về phía này.

A Liên bị quăng ra ngoài, chẳng còn tâm trí mà để ý tới cơn đau nhức, hoảng loạn muốn điều động linh lực trong cơ thể.

Ngay giây tiếp theo, một luồng hơi ấm xuất hiện phía sau, một bàn tay vòng ra từ phía sau, nhẹ nhàng che lấy đôi mắt nàng.

Nàng đã ở ngay trước mặt hải yêu, khí tức tuyệt vọng tràn ngập toàn thân.

Sở Lạc che mắt A Liên lại, bản thân thì nhìn thẳng vào mắt của hải yêu trước mặt.

Trong khoảnh khắc ấy, thời gian như ngưng đọng.

Cuộc giao tranh trong khoang thuyền cũng đột ngột dừng lại, có kẻ run rẩy nhưng vẫn không nhịn được mà nhìn sang bên kia.

Cùng lúc ấy, Ký Lam cũng không hiểu tại sao lại liếc mắt ra ngoài, rồi liền kéo Hoa Ngọc Đường nhảy xuống biển, tranh thủ cơ hội đào tẩu.

Mọi người không rõ vì sao Sở Lạc đối mặt với hải yêu lâu đến thế mà vẫn chưa chết.

Chỉ có nàng mới nhận ra, đôi mắt kia của hải yêu đã được ban cho một loại dị biến đặc thù.

Vật ấy, chính là thứ mà sư tôn của nàng từng tạo ra.

Khoảnh khắc kế tiếp, sóng gió lặng xuống, hải yêu không thả con thuyền khỏi tay, mà xoay người đưa nó ra khỏi vùng bão.

Sở Lạc cũng mang theo A Liên đáp an toàn xuống boong thuyền.

Khi con thuyền kia được hải yêu nhẹ nhàng đặt lên mặt nước, thân hình to lớn ấy lại một lần nữa chìm sâu xuống biển, không còn xuất hiện nữa.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com