Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Mệnh Nữ Chủ Cũng Không Cứng Bằng Ta

Chương 357:



Người vừa đến vận y bào xám nhạt thanh nhã, dung mạo  thanh tú, nhưng giữa đầu mày cuối mắt lại mang theo vài phần hoang dã mị hoặc đặc hữu của yêu tộc, bên môi treo nụ cười nhàn nhạt, giọng nói ung dung thong thả.

“Dò xét từ hồn phách không được gì, nhưng cũng có thể đại khái đoán được mấy ma tu đó đến đây vì điều gì.”

Hắn cố tình thu liễm khí tức toàn thân, nhưng chỉ riêng việc có thể xuất hiện giữa trung tâm Nam Hải hung hiểm trùng trùng, lại còn lên thuyền mà chẳng ai phát hiện ra, e rằng tu vi của hắn không hề thấp.

Sở Lạc quay đầu nhìn sang: “Tiền bối là…”

“Gọi ta là U Bàn là được rồi. Giữa ngươi và ta, hẳn  chẳng phải lần đầu gặp mặt.”

Nghe câu nói mơ hồ của hắn, trong lòng Sở Lạc cũng dâng lên vài phần suy đoán.

“Chẳng lẽ là… người hữu duyên ?”

U Bàn khẽ cười, gật đầu: “Khó được ngươi vẫn chưa quên ta.”

Nghe vậy, trong lòng Sở Lạc  dâng lên đôi phần vui mừng, ánh mắt nàng thoáng nhìn ra sau lưng U Bàn, song lại không thấy bóng dáng ai khác.

“Sư tôn của ta sao không đến?”

“Ngươi sao biết ta sẽ đến, cũng sao biết được Kim tiền bối sẽ đến?”

Sở Lạc ngẩng đầu nhìn ánh mắt mỉm cười của U Bàn, lát sau khẽ lắc đầu.

Nàng hoàn toàn không biết giữa sư tôn của mình và vị tiền bối hay trêu người này có quan hệ gì, cũng chẳng rõ vì sao cả hai lại đặc biệt coi trọng Nam Hải, nàng tới đây chỉ vì muốn gặp lại sư tôn, cùng người trở về Lăng Vân Tông.

Thấy vậy, U Bàn cũng không truy hỏi nữa, mà đưa con ngân xà kia cho Sở Lạc.

“Làm quen một chút đi, sau này nếu lại gặp người trúng độc ngân xà, đại khái sẽ cảm nhận được sớm hơn.”

Đúng lúc này, Tước lão gia tử bước vào khoang thuyền, vừa thấy U Bàn thì tay run lên, đồ vật trong tay lập tức rơi xuống boong thuyền.

“Ân nhân?!” Ông ta như không tin vào mắt mình, dụi mắt mấy lần, thấy U Bàn vẫn đứng nguyên tại chỗ, lập tức quỳ rạp xuống.

Đám người theo sau tuy chẳng hiểu đã xảy ra chuyện gì, nhưng thấy lão gia tử như thế, cũng vội vàng quỳ cả xuống.

U Bàn nghe tiếng, quay đầu nhìn lại, rồi bật cười sang sảng: “Ta nhớ là hơn năm mươi năm trước từng gặp ngươi ở đây, không ngờ bao nhiêu năm qua, ngươi vẫn kiên trì đi con đường này.”

Lão gia tử  ngẩng đầu lên.

Năm mươi năm đối với tu sĩ chẳng là bao, nhưng năm đó ông chỉ là một thanh niên trẻ tuổi, giờ đã tóc bạc da nhăn, phong sương đầy mặt, chẳng ngờ vị câu giả này vẫn có thể nhận ra ông trong chớp mắt.

“Chuyện ân nhân căn dặn, Tước Nhất Hành nào dám quên.”

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

Nghe đến đây, ánh mắt Sở Lạc cũng  nhìn về phía U Bàn.

Rốt cuộc là chuyện gì mà khiến Tước lão gia tử kiên trì hơn năm mươi năm, chưa từng đổi tuyến hành trình…

U Bàn khẽ cười, như bất đắc dĩ: “Chuyện đó à, năm đó ta chỉ bảo ông thỉnh thoảng đến chỗ đài đá dưới trung tâm đảo nhìn qua một chút, là vì khi đó ở Nam Hải đã lâu, muốn ra ngoài dạo chơi một chuyến. Nhưng nghĩ đến những ồn ào náo động bên ngoài, cuối cùng cũng thôi.”

Nghe những lời này, mí mắt Sở Lạc giật một cái.

Chỉ vì một câu nói của hắn, mà Tước lão gia tử đã kiên trì vô ích suốt hơn nửa thế kỷ?

“Nhưng e rằng ta chẳng bao lâu nữa sẽ rời khỏi Nam Hải rồi, chuyến đi này, sợ là chẳng có ngày quay lại nữa.” U Bàn đột nhiên nói.

Tước lão gia tử cả kinh: “Ân nhân, vì sao lại như thế?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Chỉ thấy U Bàn liếc mắt nhìn về phía Sở Lạc: “Thời cơ đã tới,  ta không còn có thể ung dung ở lại đây nữa. Vả lại, sau này ông cũng không cần đến xem thứ kia nữa, thế sự biến chuyển trong chớp mắt, kết cục của nó, sắp lộ ra rồi.”

Lời vừa dứt, quả nhiên đổi lấy ánh mắt nghi hoặc của Sở Lạc.

Ánh mắt U Bàn  nhìn về phía chiếc chiến thuyền bọc giáp đen đang từ ngoài khơi tiến đến gần.

“Trên chiếc thuyền đó còn một ít người sống sót, các ngươi đến xem, cứu được thì cứu.”

Tước lão gia tử lập tức dẫn người rời đi.

Sau khi thuyền viên rời khỏi, U Bàn chợt quay sang nhìn A Liên đang đứng yên một bên.

“Vị tiểu hữu này, từ đâu đến vậy?”

A Liên bị gọi bất ngờ, ngẩn ra một lúc, rồi chỉ tay về phía Sở Lạc: “Ta đi cùng với nàng ấy.”

Thấy vậy, U Bàn bật cười: “Chẳng trách thấy tiểu hữu có phần quen mắt.”

A Liên gãi đầu cười: “Ta nhìn có vẻ dễ gần, lại hòa đồng nữa.”

“Tiền bối U bảo Tước lão gia tử trông coi, rốt cuộc là thứ gì?” Sở Lạc hỏi thẳng.

U Bàn cũng không giấu giếm.

“Đó là một vật từ Thần Ma Cảnh’ thứ hai, tên gọi — Phù Du.”

“Năm trăm năm trước, Thần Ma cảnh hiện thế, kéo theo vô số hy sinh và thảm án, thu hút ánh mắt toàn giới tu hành. Nhưng không ai biết rằng, ngay sau khi Thần Ma cảnh xuất hiện, trong Nam Hải cũng đã xuất hiện Phù Du quỷ cảnh. Năm đó, Bạch Thanh Ngô chính là vì đến Nam Hải phong ấn Phù Du quỷ cảnh, nên mới không kịp quay về phương Bắc cứu lấy Liễu Tu Doanh.”

“May mắn là năm trăm năm qua phong ấn vẫn ổn định, không xảy ra thêm thảm họa nào. Thời cuộc lúc ấy rối ren, tu sĩ loạn chiến khắp nơi, nên người biết đến sự tồn tại của Phù Du quỷ cảnh cũng rất ít.”

Nghe hắn nói đến đây, ánh mắt Sở Lạc không khỏi nhìn sang A Liên.

Không ngờ một tin tức quan trọng như vậy mà hắn lại nói thẳng ra trước mặt A Liên, có điều nhìn vẻ mặt ngơ ngác của A Liên, có vẻ nàng cũng chẳng hiểu gì.

Trong khoảnh khắc, lòng Sở Lạc khẽ động.

“Vậy nên đám ma tu kia là nhằm vào Phù Du Quỷ Cảnh mà đến?” nàng lập tức hỏi.

U Bàn thẳng thắn gật đầu.

Nhưng Sở Lạc thì không thể thản nhiên như hắn, tâm trạng nàng  trở nên căng thẳng: “Loạn cục ở Thần Ma Cảnh phương Bắc còn chưa lắng xuống, đám ma tu đó chẳng lẽ muốn phá phong ấn, để Phù Du Quỷ Cảnh cũng xuất thế, tiếp tục gieo họa cho Đông Vực? Không thể để bọn chúng làm vậy!”

Lời vừa dứt, U Bàn lại không đáp.

Sở Lạc càng thêm nghi hoặc nhìn hắn: “Tiền bối dừng chân ở đây lâu như vậy, chẳng lẽ không phải là để trấn thủ phong ấn của Phù Du Quỷ Cảnh sao?”

U Bàn mỉm cười nhàn nhạt: “Ta chỉ thấy nơi này thanh tịnh, hơn nữa có thể quan sát tình hình Phù Du Quỷ Cảnh bất cứ lúc nào, cũng là cách sớm đoán biết cục diện thiên hạ.”

Sở Lạc suýt nữa quên mất, người này tuy là đạo tu, nhưng lại lớn lên ở Yêu Vực, lòng hắn rốt cuộc hướng về Đông Vực hay Tây Vực, ai mà biết được.

Nàng suy nghĩ một lát, lại hỏi: “Hiện giờ sư tôn của ta ở đâu?”

“Ngươi muốn tìm nàng ấy, để trông giữ phong ấn của Phù Du Quỷ Cảnh?” U Bàn hỏi lại.

“Phải rồi, sư tôn ta chẳng phải đến đây cũng vì chuyện này sao,” Sở Lạc không cho là đúng, “Phong ấn đó là do sư tổ vất vả thiết lập nên, tất nhiên phải do chúng ta bảo vệ.”

Nghe những lời nàng nói, U Bàn trầm mặc một lát, sau đó nói: “Ngươi có từng nghĩ tới chưa, Thần MA Cảnh đã xảy ra chuyện, thì Phù Du Quỷ Cảnh xuất thế cũng là điều tất yếu.”

“Sao lại nói thế, bọn ma tu hiện chỉ còn hai tên, hơn nữa ta còn có sư tôn ở đây, chuyện có thể ngăn cản thì cớ gì không làm? Lẽ nào thật muốn để sinh linh đồ thán, còn ta – hậu bối của Bạch Thanh Ngô – lại khoanh tay đứng nhìn?” Sở Lạc lắc đầu, “Ta không làm được.”