Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Mệnh Nữ Chủ Cũng Không Cứng Bằng Ta

Chương 358: Tế phẩm mới



Sau một hồi trầm ngâm, U Bàn mỉm cười, nói: “Cũng đúng, giờ ngươi còn chưa biết gì cả, muốn làm gì thì cứ làm đi... thời gian sẽ cho ngươi câu trả lời.”

Nghe mấy lời đó, Sở Lạc không nhịn được chống nạnh, mặt nghiêm lại: “Nói như vậy lại càng khiến ta thấy các người đang che giấu điều gì đó.”

“Đúng đó, mau nói cho Tri kỷ của ta biết đi!” A Liên cũng chen vào hùa theo.

U Bàn bất đắc dĩ xoa trán: “Có nói cũng chẳng sao, nhưng nếu ta nói lúc này, chẳng khác nào công khai đối đầu với một vài người. Mà ta thì không muốn dính líu đến hắn, rất phiền phức.”

“Không nói thì thôi, tóm lại, ta làm việc chỉ cần không thẹn với lòng là được.” Sở Lạc dứt lời,  rảo bước ra ngoài khoang, đi xem tình hình sửa chữa thuyền.

Dưới sự dẫn dắt linh lực của Tước  lão gia tử , con thuyền của đội thuyền Hành Quang được kéo lại gần.

Con thuyền ấy hư hại còn nặng hơn tưởng tượng, đến mức ngay cả chức năng phòng hộ cơ bản cũng không còn, nếu cứ để mặc nó trôi dạt vô định giữa trung tâm Nam Hải, sớm muộn gì cũng dẫn dụ yêu thú trong biển mò tới, đến lúc đó những người còn sống trên thuyền cũng khó giữ được mạng.

Trong số người sống sót, phần lớn là thuyền viên và hành khách, những ma tu không kịp trốn thoát thì đã c.h.ế.t sạch. Lúc này, người của đội thuyền Hựu Thủy đang đón họ lên thuyền bên này.

“Chiêm Vũ cũng c.h.ế.t rồi sao?” Tước lão gia tử đứng bên cạnh, nghe được lời các thuyền viên nói thì không khỏi có chút tiếc nuối trong lòng.

Đều là những người mưu sinh trên biển, cạnh tranh nhiều năm, ngược lại khiến ông hiểu Chiêm Vũ hơn bất kỳ ai khác quanh mình.

Ông từng tận mắt nhìn hắn từ một con thuyền nhỏ vươn lên từng bước, đến mức có được bao người theo sau như bây giờ. Nhưng Tước lão gia tử cũng biết rõ nhược điểm chí mạng của Chiêm Vũ – lòng tham.

“Sau này đội thuyền Hành Quang chỉ còn lại mấy người các ngươi thôi, cố gắng mà làm việc cho tốt,” Tước lão gia tử nói: “Xác con thuyền kia  không ra khỏi Nam Hải được nữa, ta phải dùng vật liệu trên đó để sửa lại thuyền của chúng ta, nếu không cả hai chiếc đều sẽ chìm.”

“Còn sót lại từng ấy người thôi thì đội thuyền Hành Quang cái gì nữa, ta thấy nên sớm giải tán, ai lo đường nấy cho rồi…”

“Haiz, biết thế đã chẳng ra biển chuyến này. Vì mấy viên linh thạch, chở ma tu vào Nam Hải, kết quả là bọn chúng lén nhét người vào kho hàng, vừa qua được cơn bão, người c.h.ế.t rồi, tử khí dẫn dụ hải yêu thức tỉnh, giữ được cái mạng là may lắm rồi…”

Đám thủy thủ bàn tán xôn xao, Sở Lạc nghe thấy liền bước lại: “Ma tu nhét người vào kho hàng? Nhét ai?”

“Mấy nô lệ bắt từ Tây Vực, bảo là vật tế, đến Trung tâm sẽ vứt hết xuống biển g.i.ế.c sạch, không chiếm chỗ trong kho,” người kia đáp.

“Vật tế…” Sở Lạc trầm ngâm.

Nếu bọn chúng muốn phá phong ấn, hay có mục đích nào khác, mà phải dùng nhân mạng để làm vật tế thì hai tên ma tu còn lại nhất định sẽ tiếp tục tìm thuyền. Một mặt để tránh bị hải thú cường đại dưới biển tấn công, mặt khác là bắt người trên thuyền thay cho đám nô lệ đã chết, làm vật tế.

Nghĩ đến đây, Sở Lạc bước nhanh đến chỗ Tước lão gia tử: “Tước tiền bối, có thể liên lạc với các đội trưởng thuyền khác không?”

“Mấy đội trưởng khác đúng là có liên hệ với nhau, nhưng họ ghét bỏ đội thuyền Hựu Thủy của chúng ta cũng đâu phải chuyện một ngày hai ngày,” Tước Sở đi đến, lắc đầu bất lực.

Cùng lúc đó, nơi đáy sâu biển cả, vô số hải thú và cá lớn c.h.ế.t bất ngờ, khí tức từ  Phù Du Quỷ Cảnh lan ra suốt gần một canh giờ mới dần suy giảm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Dưới làn nước, một lá cờ vàng khổng lồ quấn quanh thân người từ từ mở ra, hiện lên hai thân ảnh bị thương nặng: Ký Lam và Hoa Ngọc Đường.

Trong tay Ký Lam là một con búp bê đã vỡ vụn, gương mặt đầy bực bội thoáng lộ vài phần tiếc nuối.

“Đồ trên đưa xuống không còn bao nhiêu nữa, lại còn mất nhiều người như vậy, lần này phải hoàn thành nhiệm vụ rồi quay về.”

Hoa Ngọc Đường  quan sát xung quanh: “Búp bê đưa chúng ta tới nơi nào vậy?”

“Không chắc, nhưng đã đến gần trung tâm Nam Hải rồi,” Ký Lam lo lắng: “Chỗ nào cũng có thể có hải thú Hóa Thần kỳ, chúng ta vẫn nên tìm thuyền để tránh bị tấn công, và cả… tìm một đợt vật tế mới.”

“Ta nói này, cấp trên giao cho chúng ta nhiệm vụ mở Phù Du Quỷ Cảnh, chẳng phải quá coi trọng ta và ngươi rồi sao?” Hoa Ngọc Đường lộ vẻ sốt ruột, “Trong Nam Hải này, không chỉ có lão câu cá luôn ở đây, mà còn cả cái kẻ bí ẩn xuất hiện hai năm trước. Gặp phải bất kỳ ai trong hai người đó, chúng ta đều c.h.ế.t không có chỗ chôn.”

“Chính vì cấp trên biết hai người đó sẽ không quan tâm đến Phù Du Quỷ Cảnh  nên mới phái chúng ta đến,” Ký Lam thở dài, rồi nói tiếp: “Lá cờ vàng tạm thời có thể ẩn giấu tung tích, bắt đầu đi tìm vật tế thôi.”

Suốt một đêm, cả hai dè dặt tránh né những con hải thú truy tìm,  đến sáng thì nhìn thấy bóng dáng một chiếc thuyền hiện lên trên mặt nước.

Trên thuyền đội Hoàng Oanh, Đậu Bằng nhìn tấm lưới đánh cá bị rách nát, bực bội nói: “Xui xẻo thật! Không biết bên nào làm loạn khiến hải yêu bị kinh động, đợi về ta nhất định đập nát thuyền của chúng nó!”

“Đậu ca, huynh đừng nghĩ thế. Hề hề, tuy chúng ta chẳng khá hơn bao nhiêu, nhưng ít ra còn sống sót, mấy đội khác tổn thất cũng lớn. Hựu Thủy bên đó bị hải yêu tóm sạch, coi như tiêu đời rồi. Về sau ở Nam Hải giành tài nguyên cũng ít đi vài đội,” có người bước tới cười nói.

Nghe vậy, Đậu Bằng cũng thuận miệng đùa vài câu, giao lưới cho người kia sửa, rồi định đi xem những chỗ khác. Nhưng đúng lúc đó, hắn phát hiện dưới mặt nước có vài bóng đen đang lặng lẽ chuyển động.

Những cái bóng đen ấy ken đặc thành vòng, vây quanh con thuyền.

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

Khi hắn thò đầu ra nhìn, một bóng đen bất ngờ lao lên — hình dạng là một người phụ nữ, nhưng lại cực kỳ quái dị. Toàn thân đầy những đường khâu bằng ma khí, da quanh miệng bị xé toạc đến tận mang tai. Khi lao lên, cái miệng há to nuốt trọn đầu của Đậu Bằng.

“Á á á——!”

Tiếng hét thảm cùng âm thanh xương sọ bị nghiến nát vang lên, rồi lập tức im bặt.

Thủy thủ tận mắt chứng kiến toàn bộ cảnh đó đứng sững một lúc, sau đó hoảng loạn ùa vào trong khoang.

“Có, có mai phục! Cứu mạng——!”

Xung quanh thuyền, từng bóng đen trồi lên mặt nước, leo lên boong tàu. Chúng đều có hình dáng phụ nữ, nhưng như chỉ là những lớp da rỗng, không có m.á.u thịt hay xương cốt. Bên ngoài là những mảng khâu vá tả tơi, bên trong thì phồng lên bởi ma khí và oán khí. Hốc mắt đen ngòm bốc ra từng làn khói đặc, lặng lẽ tiến về phía khoang tàu.

Cha Đậu Bằng nhanh chóng nhận ra biến động, vừa bước ra khỏi phòng đã thấy hàng chục con quái vật kia trèo lên thuyền, sắc mặt lập tức biến đổi.

“Là oán ngẫu của bọn ma tu!” Ông lập tức tóm lấy một thủy thủ bên cạnh: “Mau tới buồng điều khiển, khởi động Trận Tịnh Ma! Nhanh lên!”

“Những người khác theo ta, ngăn bọn oán ngẫu này ở ngoài khoang tàu!”