Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Mệnh Nữ Chủ Cũng Không Cứng Bằng Ta

Chương 359: Ngày sau còn dài



Hắn đang nói dở, ánh mắt chợt quét qua một t.h.i t.h.ể không đầu quen thuộc, trong khoảnh khắc  ngẩn người, đến khi oán ngẫu tập kích mới bừng tỉnh, vội vàng xuất thủ ngăn đỡ.

Dưới mặt nước, m.á.u tươi từ lòng bàn tay Hoa Ngọc Đường chảy ra, tụ lại trước người hóa thành một trận pháp. Từng con oán ngẫu dị dạng từ trong đó phóng ra, lao thẳng về phía đội thuyền Hoàng Oanh.

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

Ánh mắt Hoa Ngọc Đường tràn đầy hưng phấn:



“Giờ không còn phải kiêng dè hải yêu nữa, cuối cùng cũng có thể triệu xuất oán ngẫu rồi. Trận này không cần lưu tình, tu sĩ lợi hại thì g.i.ế.c sạch, kẻ còn lại dùng làm tế phẩm, phá giải phong ấn.”

Ký Lam dò xét tình hình trên thuyền, khóe môi cũng khẽ cong lên, lộ ra một nụ cười lạnh.

Trong lúc  đội thuyền Hoàng Oanh bị ma tu tập kích, bên phía Hựu Thủy, thuyền cuối cùng cũng đã được sửa xong.

“Được rồi. Không thể liên lạc với các đội thuyền khác, đành tiếp tục lên đường, vừa đi vừa tìm.” Tước Lão gia tử nói với Sở Lạc.

Sở Lạc ngoái đầu nhìn lại: “Có thể đưa ta quay lại vùng bão hải yêu kia được không?”

Nghe vậy, U Bàn đang nhắm mắt tọa thiền cũng phải mở mắt, nghiêng đầu nhìn nàng.

Tước Lão gia tử kinh ngạc: “Cô nương muốn tìm con hải yêu ấy sao?”

Dù có vẻ khó tin, nhưng việc hải yêu không tổn thương Sở Lạc, bọn họ đều đã tận mắt chứng kiến.

Sở Lạc nghiêm túc gật đầu: “Nàng nhất định sẽ giúp ta.”

Lão gia tử  ngẩn ra một lát, rồi  gật đầu. Để những người còn sống giao cho các thành viên khác trong đoàn an ủi trấn an, còn lão thì đích thân trở lại khoang lái, điều khiển thuyền hướng về phía cơn bão hải yêu.

Trên đường đi, Sở Lạc đứng một mình nơi mũi thuyền, ánh mắt nhìn về phía phong bạo đang ngày một đến gần.

Không lâu sau, lại có một người từ trong khoang bước ra. U Bàn bước đến, chậm rãi nói: “Ngươi chắc chắn Kim tiền bối sẽ giúp ngươi?”

Nghe thấy giọng hắn, Sở Lạc quay đầu lại.

“Ta biết, sư tôn đã c.h.ế.t từ hơn năm trăm năm trước, lưu lại trên thế gian chỉ vì chấp niệm. Hủy thiên diệt địa, bắt vạn vật chôn cùng một mạch Thiên tự của chúng ta. Nhưng ta tin vạn sự đều có chuyển cơ. Nếu người đã quyết tâm diệt thế, sao năm trăm năm nay vẫn chưa động thủ? Phải chăng cũng là đang chờ một cơ hội?”

“Nếu thật sự đến lđường cùng, chỉ e ngay cả thiên ý cũng không ngăn nổi sư tôn bước vào Thần  Ma cảnh.”

“Người đi về phía Bắc, tất là để trấn áp loạn động ở Thần Ma cảnh. Dù chẳng rõ vì sao thiên ý lại ngăn cản, nhưng so với thiên ý, ta càng tin tưởng vào sư tôn của mình.”

“Sơ tâm của Bạch Thanh Ngô, từ đầu đến cuối vẫn là muốn thiên hạ thái bình. Làm sao đệ tử và hậu nhân của người lại phản bội tâm nguyện đó được?”

Nghe nàng nói vậy, U Bàn chỉ khẽ cười bất đắc dĩ, ánh mắt nhìn về phía trung tâm hải vực.

“Nhưng Bạch Thanh Ngô đã ngã xuống rồi. Nếu người vẫn còn sống thì tốt biết bao...”

“Người vẫn còn sống.” Sở Lạc đáp chắc nịch, “Luôn dõi theo nhân gian này.”

Phía trước, phong bạo vẫn cuồng nộ gào thét. Dưới nước, từng điểm sáng lam u lặng lẽ tụ lại thành thân hình khổng lồ. Hải yêu mở mắt.

Thuyền dừng lại. Có người vì tò mò không nhịn được mà ló đầu ra ngoài quan sát.

Chỉ thấy hải yêu khổng lồ kia xé gió lao ra khỏi phong bạo, bay thẳng về phía thuyền.

Mọi người đều kinh hãi, nhưng nhanh chóng phát hiện—nó không hề công kích thuyền, mà dừng lại cách đó không xa.

Một bóng người bay lên, đáp xuống lòng bàn tay hải yêu. Hải yêu cẩn trọng đặt nàng lên vai, rồi cùng nàng lặn xuống đáy biển, nhanh chóng bơi về phía trung tâm.

Trên thuyền, U Bàn lặng lẽ nhìn bóng dáng hải yêu rời đi. Bất chợt, hắn quay đầu nhìn về phía A Liên đang nhíu mày bên cạnh.

“Nếu ta nhớ không lầm, năm trăm năm trước, chúng ta từng gặp nhau rồi thì phải.” U Bàn chợt lên tiếng.

A Liên nghiêng đầu, liếc mắt nhìn hắn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Vinh hạnh cho ngươi.”

U Bàn khẽ cười: “Song sinh liên hoa còn chưa định chủ, mà người đã theo nàng. Là định chen tay vào cuộc tranh đoạt lần này sao?”

“Là nàng tìm đến ta.”

“Nhưng hình như nàng không đứng về phía chúng ta.”

“Không sao,” A Liên xoay người bước đi, “ngày sau còn dài.”

Lúc này, trên một con thuyền ngoài đảo trung tâm, Ký Lam nhìn về màn sương mù dày đặc phía trước. Càng nhìn, trong lòng càng lạnh lẽo.

“Hoa Ngọc Đường, ngươi nói… kẻ thần bí nơi Nam Hải kia, có khi nào chính là đang ẩn thân trong lớp sương mù ấy không?”

Hoa Ngọc Đường đã thu hết oán ngẫu lại, điểm danh số lượng tế phẩm, không buồn ngó về phía đó.

“Đừng nhìn nữa, mau làm việc đi, dù sao nàng ta cũng chẳng bận tâm tới chuyện của Phù Du quỷ cảnh đâu.”

Nghe vậy, Ký Lam mới thu lại ánh mắt, từ trong không gian trữ vật lấy ra sáu thanh trường kiếm tỏa ra khí tức của Thần Ma cảnh.

“Ta xuống dưới bố trí pháp trận, làm xong sẽ truyền tin cho ngươi, sau đó ném đám người này xuống làm tế phẩm nuôi trận.”

Nói đoạn, Ký Lam liền nhảy xuống nước, một đường lặn sâu.

Không biết đã qua bao lâu, trong bóng tối của đáy biển cuối cùng cũng hiện lên một tia sáng.

Phù Du bị trấn áp trong vùng đất hẹp, tỏa ra ánh sáng trắng, không ngừng vỗ cánh lao vào phong ấn. Suốt năm trăm năm qua, chưa từng dừng lại.

Ký Lam càng lúc càng lặn nhanh, sau khi tới đáy biển thì bắt đầu lần lượt cắm sáu thanh trường kiếm vào sáu góc của phong ấn.

Không biết có phải là ảo giác hay không, nàng ta luôn cảm thấy theo thời gian trôi đi, ánh sáng xung quanh càng lúc càng rực rỡ, giống hệt như quang mang u lam trên thân hải yêu giữa cơn bão.

Tâm mi Ký Lam chợt nhảy dựng.

Hải yêu…

Tay nàng ta khẽ run, rồi bất giác hít sâu một hơi, ngoái đầu nhìn lại—chớp mắt liền chạm phải một đôi con ngươi khổng lồ.

Trong khoảnh khắc, thân thể bị đã  phân giải thành huyết thủy, tán loạn giữa biển sâu, ngay cả thần hồn cũng  tan biến. Sáu thanh trường kiếm trong tay rơi rụng tứ tán.

Sở Lạc giơ tay, dùng linh lực thu về sáu thanh trường kiếm kia, cùng hai chiếc túi trữ vật rơi dưới đáy biển.

【Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ nhánh: "Thiên địa một Vi Trần, phàm sinh muôn vẻ". (Mục số 12)(Mục số 13)(Mục số 14)】

【Độ tín nhiệm của Vi Trần quỷ cảnh +3】

Sở Lạc đưa thần thức quét qua hai túi, phát hiện bên trong ngoài lá cờ vàng từng thấy, còn có một kiện di vật bảo mệnh.

Ngoài ra, vật liên lạc với Hoa Ngọc Đường cũng đang phát ra ánh sáng, hẳn là phía trên đang giục giã.

Nàng ngẩng đầu nhìn lên, chậm rãi nói: “Giết hắn nữa đi.”

Hải yêu lao khỏi mặt nước, Hoa Ngọc Đường  không hề phát giác. Trong lúc đang ngơ ngác, hắn chợt thấy Sở Lạc—người mà hắn tưởng đã chết—lại đang ngồi vững vàng trên vai hải yêu, đôi mắt lạnh lẽo giống hệt hải yêu đang nhìn chằm chằm vào mình.

Tựa như một khắc sau, hắn trơ mắt nhìn thân thể mình hóa thành huyết thủy, đến khi thần trí quay lại thì bản thân đã chẳng còn xác thịt, chỉ còn lại thần hồn trơ trọi.

Bản năng khiến Hoa Ngọc Đường muốn trốn chạy, nhưng dưới ánh mắt của hải yêu, hồn thể hắn như bị định trụ, không sao nhúc nhích nổi.

Ánh mắt tràn ngập chấn kinh của hắn dần dần chuyển từ hải yêu sang người thiếu nữ kia.

“Ngươi... rốt cuộc là ai?!”

Sở Lạc nhíu mày, ánh mắt quét qua từng t.h.i t.h.ể trên thuyền, sau đó mới lần nữa nhìn về phía Hoa Ngọc Đường.