Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Mệnh Nữ Chủ Cũng Không Cứng Bằng Ta

Chương 361: Sở Lạc trở về rồi đây!



Trước Thần Ma cảnh, Vu Chưởng môn suy tính rồi nói: “Xem ra, năm ngày nữa nơi đó lại sẽ thay đổi vị trí. Tìm kiếm nó khi ấy sẽ vô cùng gian nan, vậy thì... hãy vào trong vòng năm ngày tới.

Sau đó ông quay đầu nhìn về phía Liễu Tự Diêu: “Đã chuẩn bị xong chưa?”

Liễu Tự Diêu gật đầu: “Sau khi tiến vào, phần lớn vật phẩm bên ngoài đều không thể phát huy tác dụng. So với việc chuẩn bị linh khí pháp bảo, chẳng bằng gom góp những vật phẩm thất thoát, trong đó có một vài thứ có thể tận dụng được. Đệ tử đã phân loại theo đặc tính và giao cho hai người còn lại.”

Tống Chưởng môn  cũng đưa Hạ Tinh Châu và Thời Yến đến, nói: “Khí tức bên trong có hại đến thân thể con người. Tốt nhất các ngươi nên làm quen trước một thời gian, kẻo lúc vào rồi lại bị ảnh hưởng.”

“Ta đã chuẩn bị cả rồi.” Liễu Tự Diêu vừa nói vừa lấy ra hai khối ngọc bội tỏa ra khí tức nồng đậm. “Ngọc này được chế tạo từ tài liệu đặc biệt, đã hấp thu khí tức trong Thần Ma  cảnh. Mang trên người sẽ không khác cảm giác khi tiến vào là bao, hơn nữa còn có thể che giấu thân phận, đánh lừa sinh vật bên trong.”

Một khối đã được Liễu Tự Diêu đeo sẵn. Khi Hạ Tinh Châu và Thời Yến nhận lấy ngọc bội, luồng tử khí lập tức xộc vào thân thể, khiến sắc mặt cả hai tái nhợt, khóe môi tràn máu.

Dù trong mắt hiện rõ vẻ lo lắng, Liễu Tự Diêu vẫn nói: “Cảm giác sau khi tiến vào chỉ có thể tệ hơn. Tốt nhất nên đeo sát người, từ từ tìm cách kháng lại.”

Hạ Tinh Châu gật đầu cười: “Được.”

Thời Yến không nói gì, chỉ lặng lẽ chịu đựng đau đớn mà treo ngọc bội lên thắt lưng.

Cùng lúc đó, tại nơi đóng quân của Thất Trận Tông, Tô Kỳ Mộc đang tựa lưng vào tường, ánh mắt nhìn về pháp trận giam cầm trước mặt.

Hắn không hiểu vì sao Vu Chưởng môn lại chấp nhận để người cuối cùng của nhà họ Liễu vào đó, Tống Chưởng môn  cũng bằng lòng để đệ tử duy nhất của mình đi vào, ngay cả Hồng Kiếm đạo nhân cũng không ngăn cản Thời Yến.

Vì sao chỉ có sư tôn của hắn, dù thế nào cũng không chịu để hắn đi? Tô Kỳ Mộc không sợ chết. Nhưng hắn biết Thất Trận Tông sợ mất hắn.

Dù đôi khi hắn cũng nghĩ, cho dù mất đi hắn, Thất Trận Tông vẫn có thể tiếp tục tồn tại như cũ.

Hắn cúi mắt, lại liếc nhìn pháp trận dưới đất.

Hạc Dương Tử muốn dùng trận này giam cầm hắn, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến tốc độ trưởng thành của đồ nhi mình lại nhanh đến vậy. Trận này, hắn có thể giải.

Hắn vẫn ở lại đây, chẳng qua vì không muốn đối mặt với ánh mắt trách cứ và giận dữ của sư tôn nữa.

Nhưng đột nhiên, ánh mắt hắn chuyển sang chiếc chuông vàng bên hông — có thể cảm nhận rõ chiếc chuông còn lại đang tiến lại gần hơn bao giờ hết.

Nàng trở về rồi.

Sở Lạc lao như bay vào nơi đóng quân của Lăng Vân Tông, dọa Hạ Tinh Châu đang cố gắng điều tức để thích ứng với ngọc bội suýt tẩu hỏa nhập ma.

“Chưởng môn đâu? Chưởng môn đâu rồi?”

“Ta về rồi đây!”

“Sở Lạc trở về rồi!”

“Ê, Hạ sư huynh?”

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

Hạ Tinh Châu giật mình mở mắt, nhìn Sở Lạc một lúc lâu mới định thần lại.

“Về rồi à, về là tốt… À đúng rồi, có tìm được Kim tiền bối không?”

“Tìm được, nhưng không gặp được người.” Sở Lạc ngồi xổm xuống, nhìn gương mặt tái nhợt của đại sư huynh, hỏi tiếp: “Sư huynh, huynh đánh nhau với ai thế?”

Hạ Tinh Châu điều chỉnh lại khí tức trong cơ thể, lắc đầu: “Chỉ là đang chuẩn bị tiến vào Thần Ma cảnh.”

Ánh mắt Sở Lạc lướt đến ngọc bội trên người hắn, thoáng chấn động: “Khí tức Thần Ma  cảnh nặng quá! Lại có thứ mạnh như vậy tràn ra từ trong đó à?”

“Không phải.” Hạ Tinh Châu bèn giải thích công dụng của ngọc bội, vừa nói xong thì thấy Sở Lạc vẫy tay.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Đưa ta xem nào.”

Hắn vốn không đề phòng Sở Lạc, liền tháo ngọc bội ra đưa cho nàng. Không ngờ nàng nhìn qua một lúc, liền trực tiếp đeo lên người.

Hạ Tinh Châu ngẩn người. Sở Lạc cười tươi: “Thần Ma cảnh, để ta thay huynh vào.”

“Không được!” Hạ Tinh Châu mất một lúc mới kịp phản ứng, lập tức đưa tay định giành lại. “Muội không biết bên trong nguy hiểm đến mức nào đâu! Nếu muội không ra được, ta phải ăn nói sao với Kim tiền bối đây!”

Sở Lạc nhanh nhẹn né tránh, vừa cười vừa nói: “Sư tôn ta biết ta định vào quỷ cảnh mà, hơn nữa ai quy định vào đó là không ra được? Trưởng lão điên của Thượng Vi Tông chẳng phải ra được rồi sao?”

“Đó là tiền bối Liễu liều mạng mới đưa họ ra! Mà sau đó cũng mất trí luôn rồi! Sư muội, đừng tùy tiện như thế, lần này ta vào là quyết định của sư tôn và Ám bộ, không chỉ vì cá nhân mà còn phải phối hợp với hai người kia, đây là nhiệm vụ của ba người!”

“Ta phối hợp được mà, ai bảo ta không phối hợp được? Hai người kia chẳng phải là Liễu Tự Diêu với Thời Yến sao? Ta đánh nhau với họ rồi, chiêu thức của họ ta rành lắm!”

Ngay lúc ấy, bên ngoài truyền đến một giọng nói quen thuộc.

“Sở Lạc đâu rồi?!”

Sở Lạc còn đang né tránh Hạ Tinh Châu,  đ.â.m sầm vào mũi của người vừa chạy tới — Liễu Tự Diêu.

“Á!” Sở Lạc lập tức quay lại nhìn. “Ngươi không sao chứ?”

Liễu Tự Diêu bịt mũi,  gân xanh trên trán giật giật, tâm tình rõ ràng không ổn.

“Ta biết ngay ngươi về lúc này là không có chuyện gì tốt.” Liễu Tự Diêu nghiến răng. “Người tiến vào Thần Ma cảnh đã định rồi, đừng làm loạn.”

“Ta có làm gì đâu? Ngươi đừng quên là ta từng cứu các ngươi từ trong bụng con quỷ kia ra đấy nhé.” Sở Lạc vẻ mặt đàng hoàng: “Thực lực của ta, ngươi biết rõ.”

“Chính vì thế, ngươi càng không thể vào.”

Sở Lạc nghi hoặc nhìn hắn: “Hả?”

“Ngươi không thấy mình quá dễ đụng phải mấy thứ đó sao? Trước kia ta đi thu thập dị vật quỷ cảnh, lần nào cũng đụng phải ngươi: bà lão sừng dê, đinh xương trắng, Thôn Nguyệt, còn cả con nhện thay m.á.u người sống kia! Thần Ma cảnh có lẽ đang nhắm đến ngươi đấy! Ngần ấy chuyện rồi mà ngươi còn dám vào à?”

Sở Lạc nhún vai: “Ta dám chứ, ta mạng lớn mà.”

Liễu Tự Diêu chau mày, liếc nhìn ngọc bội bên hông nàng: “Ngươi mau trả ngọc bội…”

Nói đến một nửa, Liễu Tự Diêu bỗng im lặng, liếc nhìn hai người trước mặt.

“Sao ngươi vẫn tung tăng thế kia?”

“Ta đâu có bị thương, không đúng à?”

“Không phải.” Liễu Tự Diêu nghiêm mặt: “Khí tức trong ngọc bội này không gây ảnh hưởng gì cho ngươi sao?”

Nghe vậy, Sở Lạc cũng cúi đầu nhìn ngọc bội, sau đó ngẩng lên cười: “Ta đã luyện thành pháp thân trong Bính Túc Lâm Chiểu rồi, tổn thương cỡ này miễn dịch luôn!”

Nghe xong, Liễu Tự Diêu và Hạ Tinh Châu đồng thời sững người. Nếu thật là vậy, thì có lẽ người thích hợp tiến vào Thần Ma cảnh nhất… lại là Sở Lạc.

Đúng lúc ấy, một giọng nói vang dội lại truyền tới: “Sở Lạc đâu!!”

Sở Lạc gãi mũi: “Lão đầu cũng tới luôn à?”

Ra ngoài nhìn, chỉ thấy Hồng Kiếm đạo nhân đang bước nhanh về phía này, vừa thấy nàng liền hỏi thẳng:

“Sư tôn ngươi sao chưa tới?”