“Người không đến được.” Sở Lạc lắc đầu đáp.
Lời vừa dứt, sắc mặt của Hồng Kiếm đạo nhân lại thêm vài phần bất đắc dĩ. Dù sao nếu Kim Tịch Ninh chịu ra mặt, ba người còn lại căn bản không cần mạo hiểm tiến vào Thần Ma cảnh nữa.
“Vậy ngươi đây là…”
“Thay Hạ sư huynh vào quỷ cảnh đó.”
Nghe vậy, Hồng Kiếm đạo nhân ánh mắt khẽ chuyển: “Thay thế… tốt nhất vẫn nên chọn người cùng cảnh giới. Ngươi là Kim Đan hậu kỳ, đâu phải Nguyên Anh sơ kỳ.”
“Ta cũng có thể thay thế Thời Yến mà,” Sở Lạc cười híp mắt, “chỉ cần cho đủ linh thạch là được.”
Hồng Kiếm đạo nhân há miệng định hỏi nàng muốn bao nhiêu linh thạch, nhưng rất nhanh lại thôi.
Dù sao chuyện này cũng là việc nội bộ của Lăng Vân Tông bọn họ, lại bỏ tiền thuê Sở Lạc thay Thời Yến đi chịu chết, truyền ra ngoài không những khó nghe mà còn dễ khiến Kim Tịch Ninh chú ý. Nếu thật sự chọc giận nàng ta, thì đến cả một tông môn như Bình Chân tông cũng có khả năng bị xóa khỏi tam giới.
“Ngươi đã không có sư tôn đi cùng, vậy cũng đừng vào nữa.” Hồng Kiếm đạo nhân để lại một câu rồi vội vã rời khỏi nơi đóng quân của Lăng Vân Tông.
Mấy người còn đang vì chuyện ai tiến vào Thần Ma cảnh mà tranh luận chưa xong, chẳng mấy chốc, Tống chưởng môn cùng Hà Bất Quần cũng đã quay về.
Nhìn thấy Sở Lạc đứng đó, sắc mặt cả hai đều trầm xuống vài phần.
Phiền toái tới rồi.
Ba ngày sau, tại chỗ đóng quân của Thất Trận tông.
Tô Kỳ Mộc nhắm mắt ngồi yên, thanh âm trò chuyện bên ngoài từng câu từng chữ đều rơi vào thức hải hắn.
“Quả thật không hổ là tiểu điên nữ của Lăng Vân Tông, từ lúc trở về đến nay chưa lúc nào an phận. Chuyện tiến vào Thần Ma cảnh, ai chẳng biết là lấy mạng đổi nhiệm vụ, vậy mà nàng còn chủ động đòi vào.”
“Nhưng xét về dũng khí, ta lại có chút bội phục nàng. Chỉ là, từ một Nguyên Anh sơ kỳ đổi thành Kim Đan hậu kỳ, không biết có ảnh hưởng đến kết quả nhiệm vụ không nữa.”
“Chỉ mong bọn họ thành công, tốt nhất còn có thể sống sót trở ra. Tối nay bọn họ sẽ vào rồi nhỉ? Liễu Tự Diêu, Sở Lạc, Thời Yến – tổ hợp này cũng đủ mạnh, nhưng cảm giác như vẫn thiếu chút mưu lược.”
“Ta nhớ tiểu sư huynh trong tông mình từng nói muốn tiến vào Thần Ma cảnh mà?”
“Bị sư tôn hắn cấm đấy.”
“Thật ra nếu hắn mà đi được, xác suất thành công chắc chắn sẽ cao hơn.”
“Đáng tiếc, sư tôn hắn vẫn luôn xem hắn như bảo vật mà nâng niu, những nơi nào có thể nguy hiểm đến tính mạng đều không cho chạm tới, huống chi là Thần Ma cảnh.”
Tô Kỳ Mộc mở mắt ra, chậm rãi đưa tay phủ lên trận pháp trước mặt. Khí tức trong trận đang dần yếu đi.
“Xin lỗi, sư tôn… ta chỉ là muốn được như nàng ấy, mặc kệ tất cả, mặc sức mà làm thôi.”
Chạng vạng buông xuống, các nhân vật trọng yếu của Bát Tiên Môn gần như đều tụ hội nơi phụ cận của Thần Ma cảnh, song ai nấy đều giữ khoảng cách khá xa.
Phía trước là một mảnh đất cát, chính giữa xoáy thành một cơn lốc, lực hút tỏa ra từ đó, hễ tiến lại gần sẽ bị cuốn vào quỷ cảnh sâu thẳm.
Ba người đã chuẩn bị xong, đứng bên ngoài xoáy cát.
Thấy sắc diện Thời Yến vẫn còn đôi phần tái nhợt, e rằng gắng gượng hấp thu khí tức của Thần Ma cảnh nội thể chưa kịp điều hòa. Liễu Tự Diêu cất lời:
“Nếu thân thể còn chưa ổn, có thể chờ thêm một ngày hẵng vào. Một khi vào Thần ma cảnh, dẫu là linh đan cửu phẩm cũng không thể phát huy nửa phần dược hiệu.”
“Không cần trì hoãn thêm nữa,” Thời Yến trầm giọng nói, “sớm kết thúc đi thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Liễu Tự Diêu nghe vậy, không khuyên thêm, quay sang đưa tay về phía Sở Lạc.
Hai người nắm chặt cổ tay nhau. Sau khi vào quỷ cảnh, bọn họ không thể đoán chắc sẽ bị truyền tống đến nơi nào. Như vậy chí ít có thể đảm bảo ba người rơi xuống cùng một địa điểm, tăng thêm phần an toàn.
Sở Lạc quay đầu, cũng đưa tay về phía Thời Yến. Thấy hắn sắp nắm lấy tay mình, nàng mím môi, nói khẽ: “Ngươi nhìn kỹ đi, ta không phải là nàng ta.”
Một câu hạ xuống, bàn tay Thời Yến khẽ run, chốc lát sau liền siết lấy cổ tay nàng.
“Đi thôi.” Liễu Tự Diêu bước lên một bước. Trong khoảnh khắc, lực hút cường đại kéo lấy những người phía sau bay về trung tâm xoáy cát.
Chính vào lúc này, dị biến đột ngột phát sinh.
Giữa không trung hiện ra từng đạo cổ văn kim quang, xoay quanh cổ tay Thời Yến. Chỉ trong nháy mắt, tay hắn chấn động rồi đột ngột buông lỏng.
Lực hút đã kéo Sở Lạc gần như tiến vào trung tâm, bỗng dưng phía sau trống không, sắc mặt nàng biến đổi, quay đầu nhìn lại.
“Kẻ nào dám giở trò!” Hồng Kiếm đạo nhân vừa thấy đệ tử mình bị tập kích thì đứng phắt dậy.
Cùng lúc ấy, một đạo kim quang xẹt qua bên người lão.
Tay Sở Lạc đang vươn ra phía sau đã gần chạm đến trung tâm xoáy cát, đột nhiên có một bàn tay khác nắm lấy cổ tay nàng.
Quay đầu nhìn lại ánh mắt nàng chạm vào một đôi con ngươi rực kim quang.
Thấy rõ người vừa tới, Sở Lạc sững sờ trong thoáng chốc, rồi lập tức siết chặt cổ tay hắn. Chỉ trong một cái chớp mắt, ba người đã bị cuốn vào trung tâm xoáy cát, thân ảnh từng người lần lượt biến mất khỏi tầm mắt.
Ngoài xoáy cát lặng ngắt như tờ, hồi lâu sau mới có tiếng nghị luận vang lên.
“Hình như là thiên tài trận đạo dưới trướng Hạc Dương Tử?”
“Hẳn là Tô Kỳ Mộc…”
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
“Có thể che giấu khí tức hoàn hảo đến vậy, qua mắt được biết bao nhiêu người, tiến bộ mấy năm nay thật khiến người khác phải thán phục…”
“Không ngờ thực lực hắn đã cao đến mức ấy, e rằng người tiến vào Thần Ma cảnh nên là hắn mới phải.”
Thời Yến bị đẩy văng ra ngoài xoáy cát, chẳng màng lời bàn tán chung quanh, tâm thần vẫn chấn động bởi uy lực mấy đạo cổ văn kim quang vừa rồi.
Chỉ hơn hai năm, mà hắn đã trưởng thành đến mức này sao?
Lúc này, Hồng Kiếm đạo nhân mới phản ứng kịp, thấy Tô Kỳ Mộc đã vào trong, bèn vội vàng đưa Thời Yến rời khỏi xoáy cát, đồng thời vô thức nhìn về phía Hạc Dương Tử.
Quả nhiên, gương mặt lão âm trầm đến cực điểm. Chân mày Hồng Kiếm đạo nhân nhíu chặt.
Đối với Hạc Dương Tử, lão tuy không giao thiệp nhiều, nhưng nếu bảo lão phải lựa giữa Kim Tịch Ninh và Hạc Dương Tử để gây thù kết oán, lão thà chọn Kim Tịch Ninh.
Cùng là lão quái vật sống trăm năm, tư chất bản thân Hạc Dương Tử không kém, thiên phú lại cao, nếu không phải cố ý áp chế tu vi, e rằng hiện tại đã vượt xa lão.
Lúc này, Hồng Kiếm đạo nhân không rảnh ăn mừng vì đồ đệ giữ được tính mạng, trái lại còn sinh lo cho Tô Kỳ Mộc.
Dù là đệ tử thân truyền duy nhất bao năm qua, nhưng dám nghịch ý Hạc Dương Tử… về sau sẽ có kết cục ra sao đây...
Cùng lúc ấy, Tống Minh Việt cùng Vu Thính nhìn nhau một cái. Người trước vội mở miệng:
“Tuổi còn trẻ đã có khí phách như vậy, dám mạo hiểm vào Thần Ma cảnh, vì thiên hạ mà cầu bình an… Hạc Dương Tử, ngươi thu được một đệ tử tốt.”
Vu Chưởng môn cũng mỉm cười nói:
“Tô tiểu hữu tinh thông trận pháp, chính là người thích hợp nhất để tiến vào quỷ cảnh. Xem ra các ngươi cũng nhận thấy Thời tiểu hữu trạng thái không ổn, không tiện vào cảnh, nên mới để Tô tiểu hữu thay thế gấp.”