Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Mệnh Nữ Chủ Cũng Không Cứng Bằng Ta

Chương 367: Thành Thân Lúc Nửa Đêm



Trong Thần Ma Cảnh  không tồn tại linh khí, không thể tu luyện, bởi vậy bọn họ chỉ có thể dựa vào linh thạch mang từ bên ngoài vào để duy trì vận hành linh lực trong cơ thể.

Số linh thạch này do tám môn phái lớn cùng nhau cung cấp, số lượng cực kỳ dồi dào, linh khí ẩn chứa trong đó cũng rất sung túc, đủ để duy trì cuộc sống trong Quỷ Cảnh suốt nhiều năm.

Sở Lạc quá mỏi mệt, rất nhanh đã nhập định. Dưới sự gia trì của pháp thể, tốc độ khôi phục của bản thân nàng vẫn rất nhanh. Đợi đến khi màn đêm buông xuống, sau khi khôi phục lại trạng thái đỉnh phong, nàng  ngừng tu luyện lại.

Lúc này, Liễu Tự Diêu vẫn đang tu hành, còn Tô Kỳ Mộc thì ngồi bên bàn, nhìn bản đồ mà bọn họ đã hoàn thành trong ngày đầu tiên tiến vào Quỷ Cảnh.

Thấy vậy, Sở Lạc  đi tới, ngồi xuống phía đối diện hắn.

“Bây giờ là lúc nào rồi?”

“Vừa qua giờ Hợi, khoảng một canh giờ nữa là có thể cho cái hộp kia ăn rồi.”

“Vậy thì vẫn còn chút thời gian.” Sở Lạc liếc nhìn bản đồ trên bàn, lại nhìn hắn: “Ngươi có nhìn ra điều gì không?”

Tô Kỳ Mộc lắc đầu, rồi đưa tay xoa nhẹ trán: “Bên ngoài có chút ồn ào.”

“Bên ngoài ồn ào?” Nghe vậy, Sở Lạc bất giác nhìn quanh: “Sao ta chẳng nghe thấy gì cả?”

“Do trận pháp. Ta không muốn bị ngoại giới quấy nhiễu, nên bố trí một ít trận pháp không gian, hoàn toàn cách ly nơi này với bên ngoài. Tuy nhiên, ta có để lại một tia thần thức bên ngoài để cảnh giới. Ngươi muốn xem thử tình hình bên ngoài không?” Tô Kỳ Mộc nói.

Sở Lạc vội vàng gật đầu: “Cho ta xem đi.”

Tô Kỳ Mộc hơi do dự một chút, sau đó giơ tay, đầu ngón tay phát ra kim quang nhẹ điểm lên mi tâm của nàng, truyền hình ảnh bên ngoài vào thức hải nàng.

Khi thấy rõ tình hình bên ngoài, Sở Lạc không khỏi kinh hãi.

Trong rừng và quanh căn nhà gỗ tuy không có gì khác thường, nhưng bầu trời đêm lại vô cùng náo nhiệt, tụ tập đủ loại sinh vật mà ban ngày không thấy, chúng đang lượn lờ, điên cuồng như thể đang mở hội.

Có những sinh vật mang khuôn mặt người nhưng mọc cánh đen, thỉnh thoảng bổ nhào xuống đất, rồi lại bay lên không trung, trong móng vuốt sắc nhọn đã kẹp theo con mồi yếu ớt đi đêm, chia nhau làm thức ăn giữa tiếng cười điên dại và những tiếng kêu thảm thiết.

Tiếng thét, tiếng cười lồng ghép hỗn loạn, chẳng trách Tô Kỳ Mộc lại nói bên ngoài ồn ào.

Trên trời treo một vầng huyết nguyệt tròn trịa, ánh sáng nhuốm đầy màu máu, như phủ lên vạn vật một lớp hồng u ám.

Khó trách cư dân yếu ớt nơi này đều sống ở các nơi thấp và ẩn khuất, thì ra không phải để tránh hiểm họa trên mặt đất, mà là để không bị đám sinh vật thống trị bầu trời ban đêm kia phát hiện.

Đợi đến khi Tô Kỳ Mộc thu tay lại, cảnh tượng trong thức hải của Sở Lạc cũng  biến mất.

Tô Kỳ Mộc cầm bút, ghi lại từng loại sinh vật vừa thấy trong đêm.

“Trước khi tiến vào Thần Ma Cảnh, ta từng dò la một số tin tức,” Tô Kỳ Mộc chậm rãi nói: “Khi ấy, một vị trưởng lão điên của Thượng Vi Tông – tiền bối Nguyên Thương Quyết – đã đứng trước cửa Quỷ Cảnh lớn tiếng hô rằng có yêu xà núi Thanh Khương trà trộn vào đây. Sau đó, cao tăng  của Quảng Lâm Tự cũng nói rằng chuyện dị thường này không chỉ do bên trong Quỷ Cảnh  có biến, mà chắc chắn còn có kẻ bên ngoài mưu tính, cố ý đưa những thứ ở đây ra ngoài tu chân giới.”

“Vả lại, kẻ có thể trà trộn vào mà không bị cảnh giới nơi đây g.i.ế.c chết, chắc chắn là yêu tộc.”

“Bởi vì quan điểm của Nguyên tiền bối  và Trùng Sơ thánh tăng trùng khớp, nên ta đã tra cứu về núi Thanh Khương, ngươi còn nhớ con yêu xà tạo mộng mà chúng ta từng gặp trong Phật Tự treo ngược không?”

Sở Lạc gật đầu: “Nó là yêu xà họ Cơ của núi Thanh Khương, tên là Cơ Tường. Chủng tộc của ả có thiên phú cao, nhưng bản thân ả lại chẳng học hành tử tế, tu vi hình như vẫn dừng ở Nguyên Anh kỳ.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Gia tộc họ Cơ ở núi Thanh Khương đã bị diệt từ nhiều năm trước, mà thời điểm đó, yêu tộc cũng có biến động lớn, không chỉ yêu đế đổi ngôi, mà còn rất nhiều chủng tộc bị diệt vong.”

Tô Kỳ Mộc tiếp lời: “Cho nên nếu kẻ trà trộn vào đây đúng là người của họ Cơ, thì chỉ có thể là Cơ Tường mà chúng ta từng gặp.”

“Về việc ả có thể sống sót trong Quỷ Cảnh, có lẽ là nhờ vào huyết mạch cổ thần trong cơ thể.”

“Yêu tộc huyết thống cổ xưa, nghe nói có một số mang huyết mạch cổ thần,” Sở Lạc nói: “Nếu đúng như thế, thì người yêu tộc có thể tiến vào nơi này, ngoài ả ra không ai khác. Mà dù nơi này có tàn khốc đến đâu, thì với ‘thần’, vẫn giữ một phần kính sợ.”

Nghe vậy, Tô Kỳ Mộc mỉm cười: “Ta cũng đoán thế. Chỉ là mới vào đây một ngày, đã gặp bao nhiêu chuyện quái dị,  khó nói rõ rốt cuộc đây là nơi như thế nào, có tồn tại người thống trị hay không, hoặc giả, có tín ngưỡng chung nào không.”

“Xem ra vẫn phải từ từ tìm hiểu.” Sở Lạc gật đầu nói.

Chờ đến khi đúng một canh giờ, Sở Lạc lấy chiếc hộp biết nói ra, cắt một miếng từ con cá mắt người cho nó ăn.

“Thịt gì thế? Mùi vị lạ lắm.” Chiếc hộp lần này không phản kháng, vừa nhai vừa lẩm bẩm.

Sở Lạc đáp: “Thịt đầu heo.”

“Ngươi đừng lừa ta, đây tuyệt đối không phải thịt đầu heo! Ngươi tưởng ta chưa từng ăn thịt đầu à?”

“Ngươi đã rời khỏi nơi này bao nhiêu năm rồi, đây là loài mới,” giọng Sở Lạc đầy tin tưởng: “Ta chưa từng nói dối.”

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

“Vậy sao?” Chiếc hộp nhai thêm vài cái, “Cho ta thêm một miếng.”

“Được, nhưng ngươi phải nói cho chúng ta hai tin tức.”

“Được thôi.”

Đợi chiếc hộp ăn xong no nê, Sở Lạc yên lặng chờ nó báo tin.

“Hương vị không tệ.” Nó hồi tưởng một hồi rồi nói tiếp: “Ta sẽ nói trước chuyện của đám  Hoa tộc hôm nay.”

“Chúng gấp rút lên đường, vì muốn đến một nơi gọi là Vụ sa tinh hà.  Nơi đó có thể thông ra khỏi vùng Thần Ma này, đến nhìn thế giới bên ngoài. Nhưng lần rời khỏi quỷ cảnh tiếp theo là vào ngày mai, chúng không kịp nữa rồi.”

Chiếc hộp nói tiếp: “Tin thứ hai, các ngươi muốn biết chuyện của thời điểm nào?”

Sở Lạc còn đang do dự, thì ánh mắt Tô Kỳ Mộc bỗng biến đổi, rồi đưa tay điểm lên trán nàng.

Cảnh tượng bên ngoài lập tức truyền vào thức hải của nàng.

Đúng giờ Tý, những sinh vật đang điên cuồng trên không trung bỗng yên lặng hẳn, chúng đột nhiên tự động tách ra hai bên, để lộ chính giữa là một đoàn đưa dâu bước ra từ trong huyết nguyệt.

Trên bầu trời đêm, những sinh vật hai bên đều cúi đầu như không dám làm phiền đến đội ngũ ở trung tâm.

Nhưng kẻ thành thân lúc nửa đêm này không phải người, cũng chẳng phải sinh vật có m.á.u thịt, mà là... một bộ xương di động.

Chiếc quan tài dựng đứng màu đỏ tươi, trên mặt sơn ánh kim hai chữ song hỉ, trông chẳng khác nào một cỗ kiệu hoa đang được tám bộ xương nâng lên khiêng đi.

Phía trước, bốn bộ hài cốt người có đầu là sọ rắn khổng lồ, lắc lư trườn tới từng bước; phía sau, bốn bộ xương khác lại đội đầu chim dữ, chậm rãi theo sau.

Hai bên đường, những bộ xương trắng phau xếp hàng gõ trống khua chiêng, nhảy nhót lăng xăng, nhưng tốc độ di chuyển lại kỳ dị chậm chạp, như đang tái diễn một màn rước dâu quỷ dị giữa đêm khuya.