Sở Lạc trầm mặc, sau đó đưa mắt nhìn hỏi Liễu Tự Diêu.
“Cấm ngôn không thể giải, động thủ thôi.” Liễu Tự Diêu dứt khoát đáp.
Nghe vậy, Sở Lạc lập tức gọi ra khôi lỗi Nham Sinh, giao cây đinh ba trong tay cho hắn.
Sau đó, một người một khôi lỗi liền chia ra bay về hai hướng ngược nhau. Khi đã đến hai đầu của khu vực, họ lập tức bắt đầu hành động.
Khôi lỗi Nham Sinh cắm mạnh cây đinh ba xuống đất, không rõ bao lâu sau, m.á.u tươi mang theo khí lạnh thấu xương chảy ra từ lòng đất.
Sở Lạc cũng vận khởi nghiệp hỏa trong lòng bàn tay, thiêu đốt xuyên xuống lòng đất.
Cơn đau nhói kích thích dây thần kinh của sinh vật dưới đất, rất nhanh, mặt đất bắt đầu rung chuyển dữ dội, phạm vi chấn động lan ra hàng chục dặm, hơn nữa càng lúc càng lớn.
“Không ổn rồi,” cảm nhận được địa chấn, sắc mặt Liễu Tự Diêu biến đổi: “Động tĩnh này e là sẽ dẫn dụ những sinh vật khác trong Quỷ Cảnh tới đây!”
Sở Lạc vẫn giữ nguyên nghiệp hỏa trong tay, tay kia lấy ra chiếc lông vũ của âm điểu vừa nhổ sáng nay, phóng đi về phía xa.
Làm xong những việc đó, nàng càng tăng tốc trong việc lấy con mắt cá kia.
Bên này, mặt đất vừa gây chú ý cho sinh vật trong Quỷ Cảnh, bên kia, âm điểu đã cất tiếng hót, hấp dẫn đám sinh vật đang trên đường tiến đến. Chúng buộc phải đổi hướng, rẽ về nơi âm điểu đang hát.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi tranh thủ được nhờ âm điểu, Sở Lạc vận dụng nhị trọng nghiệp hỏa, thiêu gân giã xương. Phía bên kia, khôi lỗi Nham Sinh nắm chặt cây đinh ba, lưỡi nhọn cứ thế đ.â.m sâu xuống. Cuối cùng, ngay khi linh lực trong cơ thể Sở Lạc gần như cạn kiệt, cả khối nhãn cầu khổng lồ kia bị đào bật ra.
Liên kết giữa con mắt cá và cơ thể nó bị cắt đứt, Liễu Tự Diêu và Tô Kỳ Mộc lập tức thoát khỏi trói buộc.
Sở Lạc thu con mắt to như hồ nước ấy vào túi đựng thương được làm từ da Kỳ Lân, tình cảnh bên dưới cũng hiện rõ trước mắt.
Trong hố sâu khổng lồ, đầy rẫy huyết thủy, hơi lạnh phát ra khiến người ta buốt tận xương.
Địa chấn vẫn chưa dừng lại, rõ ràng nỗi đau và phẫn nộ khi mất đi con mắt khiến sinh vật dưới lòng đất càng thêm cuồng loạn bất an.
Liễu Tự Diêu vẽ ra một thanh kiếm mực, mang theo hai người phóng lên trời cao.
Lúc này chẳng thể chần chừ gì nữa, tiếng hát của âm điểu đã tắt, sẽ nhanh chóng có sinh vật kéo đến nơi này. Hơn nữa, trong lúc họ dừng lại nơi đây, chưa biết đã bị sinh vật nào khác để mắt tới chưa.
Huống hồ, mối hận do bị móc mắt kia, sinh vật dưới đất tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua cho bọn họ.
Ba người cấp tốc phi hành suốt hai canh giờ, ra khỏi phạm vi cảm ứng của sinh vật kia, lúc này mới dám dừng lại, nhưng lòng Liễu Tự Diêu vẫn không thấy nhẹ nhõm.
“Tốc độ chúng ta vừa rồi đã vượt xa nhóm Hoa tộc đi trước. Nếu bọn chúng chưa đổi hướng, khả năng cao sắp tới chúng ta sẽ đuổi kịp chúng từ phía sau. Hơn nữa trời cũng sắp tối, cần tìm một nơi an toàn để nghỉ chân.”
Tô Kỳ Mộc cũng lên tiếng: “Ta từng nghe nói, trong Quỷ Cảnh, đa phần sinh vật đều ẩn mình ban ngày, xuất hiện ban đêm, mà phần lớn trong số đó vô cùng hung hiểm. Nhưng làm sao xác định nơi nào mới thật an toàn đây?”
Liễu Tự Diêu nhắm mắt, vận chuyển công pháp.
“Bách mục thiên nhĩ, vô xứ độn hình!”
Sở Lạc nhận ra lần này hắn thi triển công pháp khác với những lần trước, linh lực tiêu hao cực nhanh, hiển nhiên phạm vi điều tra rộng lớn, lại còn cần nắm bắt chi tiết.
Một lúc lâu sau, Liễu Tự Diêu thu liễm linh lực, mở mắt ra, nhanh chóng hoàn chỉnh bản đồ.
Tình hình trong vòng mười dặm xung quanh đều được ghi chép rõ ràng trên giấy.
Những vị trí được đánh dấu đặc biệt đều là nơi tụ cư của các sinh vật nguy hiểm.
“Những nơi này đều rất nguy hiểm, ta đã cố ý quan sát vài tộc quần yếu thế hơn, tìm ra vài điểm chung trong nơi cư ngụ của chúng: thường nằm ở địa thế thấp, có cây cối che chắn xung quanh. Nhưng bây giờ đã không kịp nữa rồi, muốn tranh giành nơi ở của chúng sẽ rất phiền phức.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Liễu Tự Diêu suy nghĩ cẩn thận một hồi, sau đó chỉ vào một vị trí trên bản đồ: “Chúng ta đến chỗ này trước đi, nếu dựng tạm một căn nhà gỗ thì vẫn còn kịp thời gian.”
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Sau khi quyết định xong liền lập tức hành động, chẳng bao lâu đã đến nơi.
Vị trí mà Liễu Tự Diêu chọn đủ kín đáo, hơn nữa xung quanh cũng ít sinh vật lui tới.
Thế nhưng ngay khi cả nhóm chuẩn bị bắt tay dựng nhà gỗ, thần thức mà Tô Kỳ Mộc tỏa ra đột nhiên phát hiện điều gì đó.
“Trong rừng này có một căn nhà gỗ bỏ trống, trông như đã rất lâu không có người ở.”
Nghe vậy, Sở Lạc cũng lấy làm kinh ngạc: “Có... sẵn luôn à?”
Nàng lại nhìn sang Liễu Tự Diêu: “Hay là chúng ta qua đó xem thử?”
Liễu Tự Diêu khẽ gật đầu, chờ đến khi cùng Tô Kỳ Mộc đến trước căn nhà kia, hắn lại cảm thấy có chút khác thường.
“Căn nhà gỗ này được dựng theo kiểu để người ở, nhưng trong Quỷ Cảnh vốn không có nhiều sinh vật hình người,” Sở Lạc nói, “liệu có phải là do người từng tiến vào nơi này lưu lại không?”
Vừa dứt lời, có thể cảm nhận rõ ràng tâm trạng của Liễu Tự Diêu bên cạnh biến đổi.
Chỉ thoáng chốc, hắn đã vội vã bước vào trong nhà.
Cánh cửa vừa được đẩy ra, bụi dày phủ kín tung bay mù mịt, Tô Kỳ Mộc vận pháp quét sạch lớp bụi.
Bố cục bên trong vô cùng đơn sơ, chỉ có một chiếc bàn thấp thô mộc, thoạt nhìn không giống đồ vật trong Thần Ma Cảnh .
Liễu Tự Diêu bước đến trước chiếc bàn, phất tay phủi đi lớp bụi phủ bên trên.
Một hình chạm khắc chiếc lá liễu hiện ra trước mắt.
“Lá liễu, liễu…” Sở Lạc giật mình, ngẩng đầu nhìn về phía Liễu Tự Diêu: “Chẳng lẽ đây là…”
“Mật hiệu của nhà họ Liễu.”
Liễu Tự Diêu vừa nói, chân mày liền giãn ra vài phần, sau đó vung tay một luồng linh phong cắt rách đầu ngón tay, nhỏ một giọt m.á.u lên hình lá liễu kia.
Chỉ chớp mắt, một luồng sáng xanh ngọc b.ắ.n ra từ lá liễu, ngưng tụ thành một tấm bản đồ đã bị thiếu khuyết ngay trước mặt.
Thấy vậy, khóe môi Liễu Tự Diêu khẽ cong lên, vừa sao lại phần bản đồ tổ tiên để lại vào bản đồ mình đang vẽ, vừa hào hứng giải thích với Sở Lạc:
“Cái này hẳn là do phụ thân và huynh trưởng ta để lại. Nhìn vị trí này mà xem, bản đồ bắt đầu từ đây, hẳn là nơi bọn họ rơi xuống ngay sau khi tiến vào Quỷ Cảnh, xem ra còn an toàn hơn chỗ chúng ta nhiều.”
“Căn nhà gỗ này là chỗ họ dừng lại vào đêm thứ ba, chắc cũng là do dùng thuật ‘Bách mục thiên nhĩ’ để tìm ra.”
Mắt Sở Lạc mở lớn hơn đôi chút: “Đúng là ruột thịt, chọn vị trí cũng y hệt nhau.”
Liễu Tự Diêu không trêu lại nàng, chỉ mỉm cười nói:
“Hành trình tiếp theo của bọn họ là đi về phía này. Nếu chúng ta tiếp tục theo sau Hoa tộc, cũng sẽ là hướng này, có lẽ còn có thể tìm thấy thêm dấu vết họ để lại, biết đâu còn có thể…”
Nói tới đây, giọng hắn khẽ ngưng lại, nhưng ánh sáng trong mắt lại rõ ràng rực rỡ hơn hẳn ban nãy.
Sở Lạc nhìn dáng vẻ ấy của hắn, sững người một lúc, nghe tiếng của Tô Kỳ Mộc vang lên:
“Trận pháp đã bố trí xong. Hôm nay ngươi tiêu hao quá nhiều linh lực, lại còn cố chống đỡ đến giờ, mau ngồi xuống tĩnh tọa khôi phục đi. Cả Liễu đạo hữu nữa, ta sẽ hộ pháp cho các ngươi.”