Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Mệnh Nữ Chủ Cũng Không Cứng Bằng Ta

Chương 371: Bữa Ăn Dinh Dưỡng, Khoẻ Mạnh và Đẹp Đẽ



Kẻ ấy chính là đại tiểu thư được nuông chiều nhất  Dương gia – Dương Du.

Vừa quay đầu thấy đầu bếp trở về, nàng ta quát lên:

“Đồ lười biếng, tiệc cưới tối nay chuẩn bị xong chưa? Lại chui vào đống rận ngủ nữa chứ gì!”

Nghe vậy, gã đàn ông vội nở nụ cười nịnh nọt, rối rít bước tới bên nàng, không ngừng xum xoe nịnh bợ.

Lúc này, Liễu Tự Diêu và Tô Kỳ Mộc đã tìm được chỗ nghỉ, là nơi mà phụ tử họ Liễu từng ở, nhưng sớm đã bị sinh vật khác chiếm giữ. Bọn họ đã tốn kha khá thời gian mới có thể đuổi được bọn chúng đi.

Tìm được ký hiệu lá liễu mà họ Liễu để lại, họ tiếp tục hoàn thiện bản đồ. Cũng ngay lúc đó, Sở Lạc  trở về.

Không để nghỉ ngơi, nàng xắn tay áo lên, lấy từ trong phòng ra một cái bình đất, rồi đổ toàn bộ nguyên liệu mới đổi được vào đó.

Cảnh tượng này khiến Liễu Tự Diêu – đang vẽ bản đồ – giật mình ngẩng đầu, trừng mắt nhìn nàng:

“Đừng nói với ta đây là tuyệt phẩm của một đại đầu bếp! Ngươi tưởng đang luyện đan chắc?!”

Sở Lạc lại lấy ra một cành cây, quấy loạn trong nồi.

“Nguyên liệu càng cao cấp thì càng cần cách chế biến đơn giản. Đừng xem thường vẻ ngoài. Dù sao thì cũng chỉ là cho một cái hộp ăn thôi, có c.h.ế.t được đâu!”

Liễu Tự Diêu tay cầm bút run rẩy: “Ta còn cảm thấy tội lỗi thay cho nó…”

“Đừng lên giọng với ta. Trước kia ngươi từng cho nó ăn món gì tử tế chưa?”

“Ít ra ta chưa từng lừa nó!”

“Nó quan tâm gì đến lời nói dối? Nó chỉ để ý có ăn được ngon hay không thôi. Ngươi nhìn đi, ta nấu có thịt, có rau, có vị chua cay mặn ngọt đầy đủ, một miếng nếm được cả chục hương vị, lãi to chưa?”

Liễu Tự Diêu nhíu mày, dùng linh lực gắp từ trong nồi ra một… hòn đá: “Cái này cũng ăn được?”

“Là đá trong Quỷ Cảnh, chắc chắn khác đá ngoài kia!”

“Thứ này đến ngươi còn chẳng dám ăn!”

“Ta dám mà!”

“Không được dùng pháp thể của ngươi!”

“Ta đã luyện thành thì phải dùng chứ!”

“Dừng lại.” Giọng Tô Kỳ Mộc bất đắc dĩ vang lên. Thấy cả hai vẫn trừng mắt  như muốn đánh nhau tới chết, hắn nghĩ một lát, rồi nói: “Đến giờ cho ăn rồi.”

Chiếc hộp được đưa ra, lập tức phát ra tiếng lười biếng:

“Ta đã ngửi thấy mùi mỹ vị rồi! Đại đầu bếp của ta, hôm nay lại có món gì ngon đây?”

Liễu Tự Diêu khoanh tay ngồi xem náo nhiệt, còn Sở Lạc thì đầy tự tin nâng nồi lên.

“Bữa ăn dinh dưỡng, khoẻ mạnh và đẹp đẽ! Há miệng nào!”

“Há~ mong đợi quá~” Chiếc hộp há to miệng, như thể chuẩn bị ăn được tiên lộ.

Cả một nồi hỗn độn đặc quánh đổ ồng ộc vào miệng nó, khiến Liễu Tự Diêu không nhịn nổi, phải dùng tay áo che miệng, nín thở nén ói.

“Thế nào?” Sở Lạc căng thẳng nhìn.

“Hương vị... thật kỳ lạ… ta chưa từng ăn qua… để ta nhai thêm cái đã… ừm… đây là khẩu vị của nhân tộc sao… hơi cứng… đợi chút, đợi chút… sao lại giống như đang ăn chính ta vậy… ngươi cho ta ăn đồng loại… ngươi g.i.ế.c đồng loại ta sao…”

Nghe nó nói, Sở Lạc hơi nhíu mày:

“Sao lại ra mùi đồng loại chứ? Trong Quỷ Cảnh này, đâu còn cái hộp biết nói nào khác ngoài ngươi?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Nó nhảy múa trên đầu lưỡi ta! Ôi… ta như thấy thái bà của ta rồi… Thịt đầu heo! Món ta thích nhất…”

Chiếc hộp bắt đầu lảm nhảm, lúc thì hưng phấn gào rú, lúc lại khóc lóc như mất mẹ. Ban đầu Sở Lạc còn cố nghe cho ra nghĩa, sau đành chịu thua, thẳng tay nhét nó vào tay Tô Kỳ Mộc cho yên chuyện.

Tô Kỳ Mộc biểu cảm phức tạp.

“Nó sẽ không chết, nhưng thần trí thì… mờ mịt rồi. Muốn moi thông tin, e rằng phải chờ thêm.”

“Ngươi  không hợp nuôi nó đâu.” Liễu Tự Diêu nói: “Ta nghĩ nên lấy lại…”

“Không được.” Sở Lạc cắt lời: “Ngươi lo bản đồ đi, cái này để ta! Ta không tin không trị được một cái hộp!”

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

Liễu Tự Diêu trầm mặc: “Ngươi tìm được lối thoát rồi à?”

Nghe vậy, Sở Lạc kể chuyện về lệnh thông hành.

“Bản đồ cha và huynh ta để lại cũng không đánh dấu lối ra. Họ như rời đi khá vội, cũng không ghi lại hướng đi tiếp theo.” Liễu Tự Diêu gật đầu.

“Chuyện lệnh thông hành, chưa chắc là giả. Nhưng tên đầu bếp cốt tộc kia có thực sự lấy được hay không thì chưa biết. Hắn có thật lòng giao dịch không, càng khó nói.” Tô Kỳ Mộc nói: “An toàn nên  để Mặc Hoạ thay Sở Lạc đi gặp là hơn.”

Liễu Tự Diêu gật đầu: “Vậy cũng được.”

 

Hoàng hôn buông xuống, bên đống xác thối chất như núi, một bóng người mệt mỏi đã đứng chờ.

Trước lúc rời đi, Liễu Tự Diêu đã dùng mực họa ra hình dạng Sở Lạc, do thần thức nàng điều khiển, cùng hai người kia rời khỏi chỗ ở.

Đến gần chỗ hẹn, Liễu Tự Diêu và Tô Kỳ Mộc dừng ở khu đông người, thỉnh thoảng ngẩng đầu quan sát.

Thương Cung đang cầm trong tay bốn viên ngọc tròn như nhãn cầu, đứng trước núi xác, ngáp dài.

“Xem ra ngươi đã lấy được lệnh thông hành.” Giọng Sở Lạc vang lên.

Thương Cung nhìn sang: “Ngươi chuẩn bị đủ thứ ta cần chưa? Là để làm tiệc cưới đêm nay, thiếu một chút cũng không được đâu.”

“Sở Lạc”  tháo túi lớn trên vai đưa cho hắn.

Thương Cung mở ra xem, thấy không có gì lạ liền giao bốn viên ngọc cho “Sở Lạc”.

Đúng lúc đó, một đội bạch cốt binh đi thẳng tới.

“Giao dịch gì vậy? Mở ra xem!” Cốt binh đầu dê dẫn đầu nói.

Hiển nhiên là từ tháp tròn phía trên có người quan sát thấy điều bất thường nên mới cử binh đến.

Ở đất của cốt tộc, dám chơi chiêu với họ là tìm chết. Sắc mặt Thương Cung chuyển sang nịnh hót:

“Là nguyên liệu chuẩn bị cho tiệc cưới tối nay thôi. Cô dâu đường xa mới tới, chúng ta Dương gia tất nhiên phải dọn món tươi nhất đãi khách!”

Cốt binh liếc hắn rồi nhìn sang túi của “Sở Lạc”: “Loại thực phẩm nào cao quý đến mức cần dùng lệnh thông hành đổi lấy? Mở ra!”

Không dám chậm trễ, Thương Cung vội mở túi.

Thấy cốt binh cầm lấy một miếng chuẩn bị ăn thử, mặt hắn hơi biến sắc, vội nói:

“Chủ nhân, nguyên liệu này còn chưa qua tay tiểu thư Dương Du và tân nương, ngài ăn trước e là không hay…”

Quả nhiên, tay của cốt binh khựng lại, rõ ràng kiêng dè hai vị tiểu thư cốt tộc,  ném trả lại vào túi.

Từ xa, Tô Kỳ Mộc khẽ nói: “Tên này, có vẻ không đơn giản.”

“Sao ngươi nghĩ vậy?”