Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Mệnh Nữ Chủ Cũng Không Cứng Bằng Ta

Chương 372: Thánh Địa



“Nãy hắn đã cười, nghĩa là đã phạm hai điều luật. Lại thêm thân là đầu bếp mà thích lui tới chỗ xác thối hôi thối, dù là quỷ cảnh, cũng thấy kỳ. Hơn nữa, Dương gia là chủ tại nơi này, sao lại thuê kẻ dơ bẩn thế làm đầu bếp?”

Lời Tô Kỳ Mộc vừa dứt, một sinh vật lưng còng kéo xe xác rữa đi ngang qua, đổ hết lên núi xác rồi lặng lẽ quay về.

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

“Là từ lò mổ.” Liễu Tự Diêu nhận ra ký hiệu trên xe. “Xem ra, thứ không xử lý được ở lò mổ đều đổ về đây.”

Cốt binh đã bị Thương Cung lừa qua, hắn làm xong giao dịch liền đi thẳng tới núi xác mới, chẳng hề để tâm đến ánh mắt xung quanh, bắt đầu lục lọi…

Sở Lạc dùng thần thức quan sát, cũng dần dâng lên lòng hiếu kỳ.

“Ngươi… cũng đang tìm nguyên liệu sao?”

“Giao dịch giữa chúng ta đã hoàn tất, ngươi làm gì từ nay không còn liên quan đến ta.” Thương Cung nói thẳng.

Sở Lạc ngẩng đầu nhìn về hướng tháp tròn, lại tiếp lời: “Ngươi làm những chuyện đó đều có người dõi theo, mới lục xác xong đã quay về chuẩn bị tiệc cưới, không sợ bị trừng phạt à?”

Nghe vậy, Thương Cung ngồi thẳng dậy, trợn mắt nhìn Sở Lạc: “Ta thích làm gì thì làm, liên quan gì tới ngươi?”

Lời nói đến đây, Sở Lạc cũng không tiện nán lại, quay người bước đi. Ngay lúc đó, tiếng Thương Cung vang lên:

“Mang theo lệnh bài, đi ngược hướng lối vào, trên tường sẽ hiện ra đường thoát khỏi vùng đất Dần Muội. Ta đoán ngươi cũng cảm thấy nơi này ngột ngạt mới định rời đi, đi sớm càng tốt.”

Sở Lạc liếc nhìn hắn lần cuối, thấy đối phương vẫn mặc kệ bẩn thỉu bò vào lục xác chết, không nói thêm, tiếp tục rời đi.

Về đến nơi ở, hóa giải thế thân Mặc Họa, Sở Lạc mở mắt từ trong nhập định.

“Thật là một người kỳ lạ,” nàng nhìn ra trời, lại ngắm viên châu trong tay, lẩm bẩm: “Muốn  xem cửa  thoát ra ngoài  phải đi một quãng xa, nhưng giờ này, đoàn rước dâu  Cốt tộc chắc cũng đến rồi.”

Tô Kỳ Mộc gật đầu, rút ra chiếc hộp gỗ: “Ta nghĩ nó đã khôi phục thần trí.”

Đặt hộp lên bàn, cả ba yên lặng hồi lâu.

Sở Lạc khẽ ho: “Ngươi khỏe chứ?”

“Là ngươi sao? Đầu bếp thượng phẩm của ta!” Hộp gỗ lập tức đáp.

Ba người đều ngạc nhiên.

Sở Lạc ngẩn ra một lúc rồi hỏi: “Bữa trưa vừa rồi ngươi thấy thế nào?”

“Chưa từng ăn thứ ngon đến thế!”

“Gì cơ?!”

“Gì?!”

Hộp gỗ tiếp tục: “Dù mùi vị hơi kinh khủng, không thể gọi là ngon, nhưng càng nếm lại càng cảm thấy một trạng thái ‘muốn sống không được, muốn c.h.ế.t cũng chẳng xong’, khiến ta nghiện đến mê mẩn, thèm khát vô cùng! Vui sướng! Phấn khích! Máu huyết sôi trào!”

Tô Kỳ Mộc cau mày, nói: “Có loại độc dược trong sách luyện đan, khi tích tụ đến mức nhất định sẽ gây nghiện, khiến người lệ thuộc, thường là ma tu dùng thủ đoạn...” Nói đến đây, hắn bắt gặp ánh mắt Sở Lạc, giọng nhỏ hẳn:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -



“Dĩ nhiên cũng không loại trừ khả năng tài nghệ ngươi quá giỏi...”

Liễu Tự Diêu bên cạnh lắc đầu thở dài: “Chỉ là chiếc hộp biết nói, giờ lại thảm thương vậy.”

“Không được ăn mỹ vị của đầu bếp thượng phẩm, là phúc phần ngươi không đủ, đừng ở đây nói bóng gió phá hoại tình cảm giữa ta và đầu bếp!” Hộp gỗ giận dữ hét.

Rồi lại quay sang nói với Sở Lạc, giọng điệu mềm mại: “Đầu bếp thượng phẩm, để đáp lễ ngươi, ta sẽ trao tin tức quý giá. Ngươi muốn nghe chuyện gì?”

Thấy thái độ hộp gỗ thay đổi, Sở Lạc thoáng thấy chút tội lỗi, rồi liếc sang Liễu Tư Diêu, rồi chuyển hướng.

“Ta muốn biết tất cả về căn nhà này.”

Vừa dứt lời, mặt Liễu Tự Diêu lộ vẻ kinh ngạc.

Ngôi nhà là do phụ thân hắn để lại, Sở Lạc  rõ ràng là đang dò tin phụ thân, huynh trưởng hắn.

Hắn ngơ ngác nhìn Sở Lạc.

Hộp gỗ kể: “Tìm tin về căn nhà này khó, nhưng hôm nay có vài sinh linh bàn tán về chủ nhân cũ. Họ không nói đến kẻ ở mấy năm gần đây, mà là đôi cha con từng cư ngụ hơn mười năm trước.”

Liễu Tự Diêu căng thẳng: “Sau đó sao? Họ còn nói gì?”

“Họ nói cha con kia rất kỳ lạ. Ở đây lâu năm, luôn dùng mọi cách tiếp cận  Dương gia, muốn moi ra bí mật Thánh Địa. Cuối cùng không thành, bị Dương gia  truy nã, vội chạy khỏi vùng đất Dần Muội.”

Sở Lạc hỏi: “Thánh Địa là nơi nào?”

“Ta rời Thần Ma Cảnh lâu rồi, trước đây chưa từng nghe. Nghe nói chỉ bậc cường giả mới biết đường đến Thánh Địa, nơi đó là chốn sinh sống của Vương thượng của cả quỷ cảnh này.”

“Vương thượng của Thần Ma Cảnh...” Sở Lạc lẩm bẩm.

Tô Kỳ Mộc thay đổi sắc mặt. Liễu Tựh Diêu tay siết rồi thả lại.

“Cha con họ sau đó đi đâu?”

“Không biết! Nếu không nể đầu bếp thượng phẩm, ta chẳng thèm trả lời!”

“Được rồi,” Sở Lạc thu hộp lại, nói, “Nếu có thể, ta cũng muốn đến Thánh Địa xem. Nhưng giờ quan trọng nhất là điều tra Cơ Tường. Đêm nay yến cưới,  Hoa tộc sẽ đến phá, ta mang hộp đi, có thể sẽ có tin hay.”

Tô Kỳ Mộc gật đầu, Liễu Tự Diêu  cũng trấn tĩnh lại.

Trời tối dần, Dần Muội  vốn tĩnh mịch bỗng trở nên náo nhiệt. Nhiều sinh linh tụ về lối vào.

Dưới ánh mắt đám đông, đoàn đưa dâu  Cốt tộc tiến vào.

Nắp quan tài đỏ bật mở, một cánh tay xương trắng thò ra, định tóm “mỹ vị” kéo vào quan tài ăn thịt, liền bị bạch cốt bên cạnh ngăn lại, đẩy tay vào rồi đóng nắp lại.

Đã đến địa phận của nhà chồng, không thể nghịch ngợm nữa.