Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Mệnh Nữ Chủ Cũng Không Cứng Bằng Ta

Chương 373: Chết dưới ngọn lửa của chính mình



Trống chiêng vang rộn ràng, nàng dâu mới được rước vào cửa, quan tài mở ra, khách khứa vang lên những tiếng hoan hô rầm rộ.

Dòng người chen chúc như nước cuốn, Sở Lạc cùng mọi người bị nửa đẩy nửa kéo tới cổng phủ Dương gia tộc. Bất ngờ, trời rơi mưa tiền giấy đỏ rực, dưới đất sinh linh ầm ĩ tranh nhau nhặt.

“Á!”

Bỗng nghe tiếng nàng dâu hét vang nơi cổng, cả vùng yên lặng hẳn, không ai dám cử động hay lên tiếng.

Nhìn về phía nàng dâu, thấy bộ y phục cưới rộng thùng thình treo trên bộ xương khô, dưới khăn đỏ là một thân hình đầu to chân nhỏ, đầu nặng chân nhẹ không cân xứng.

Nàng dâu hét lên vì từ trong cổng  Dương gia tộc  bất ngờ vứt ra một vật, đập thẳng vào người nàng, làm lật bếp lửa dưới đất, phát ra tiếng động chói tai.

Khi mọi người nhìn rõ vật đập vào nàng dâu là gì thì không ai dám động đậy.

Đó chính là một bộ xương của Cốt Tộc cuộn tròn như quả cầu!

“Ối trời, không làm sợ  tẩu tử chứ!” Một cô bộ tộc Cốt ăn mặc như thiếu nữ vội bước ra, giơ chân đá vào bộ  Cốt dưới đất, “Ta đã nói hôm nay là ngày đại hỷ của huynh ấy, không cho nó ra làm xấu mặt tẩu tẩu, nhưng con  Hoa Dương ngu ngốc lại đi nhầm cửa, tẩu tẩu chắc không để ý đâu nhỉ?”

Nghe vậy, Sở Lạc nhìn về phía bộ tộc Cốt trên mặt đất.

Đó là cừu hoa sao?

 Hoa Dương cúi đầu không dám cử động, phát hiện ánh mắt của Sở Lạc, lén nhìn rồi kinh ngạc đứng hình khi thấy gương mặt quen thuộc.

“Lách cách, lách cách…”

Tiếng xương khớp lệch lạc vang lên, Sở Lạc nhìn xuống tay áo nàng dâu.

Âm thanh xương kêu như tức giận. Nhưng dưới khăn đỏ là giọng nói dịu dàng mềm mại:

“Làm gì có chuyện đó, các ngươi đều là tiểu muội tốt của ta mà~”

“Nhưng nó làm đổ bếp lửa tẩu sắp bước qua, hay là… tẩu đạp nó để tiến cửa đi.”

Nàng dâu khúc khích cười, nhấc chân đạp thẳng lên đầu Hoa Dương, chân thứ hai giẫm xuống nghe tiếng xương gãy răng rắc.

Nàng dâu tiến cửa, binh lính  Cốt Tộc nhặt Hoa Dương vương vãi rồi thô bạo ném vào trong cổng sau đó chuẩn bị đóng cửa.

Đúng lúc ấy, gió đêm nổi lên, trong không trung lan tỏa mùi hoa kỳ lạ.

Bỗng một tiếng “đùng” vang dội, cổng phủ Dương gia nổ tung, nhìn phía trước, tường đầy gai nhọn bò lên, một binh lính  Cốt Tộc bị siết chặt treo trên tường.

Phấn hoa tỏa ra như khói hồng, khiến người ta mê man, lại như tiếng cười chế giễu  Cốt tộc, báo động vang khắp vùng đất Dần Muội.

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

Đất rung chuyển, từng bông hoa đỏ thắm nhú lên, chúng vô tư nuốt chửng sinh linh dưới đất, tiếng kêu vang khắp nơi.

Nhiều sinh linh bị búp hoa háu đói nuốt gọn, Sở Lạc cảm nhận mặt đất rung, liền nhảy lên không trung.

Quả nhiên, một bông hoa dữ tợn từ dưới đất lao lên, há miệng đầy răng nanh táp vào Sở Lạc.

Thấy lần trước không nuốt được Sở Lạc, bông hoa giận dữ lao tới lần nữa, Sở Lạc né tránh linh hoạt, nhìn về phía Liễu Tự Diêu và Tô Kỳ Mộc.

Hai người ẩn trong đám đông, Liễu Tự Diêu né tránh hoa tặc, còn Tô Kỳ Mộc đứng yên, không bị tấn công.

Từ hướng tòa tháp tròn bỗng vang lên động tĩnh, Sở Lạc nhìn sang thì thấy đám binh lính  Cốt tộc vốn đóng tại đó đã rời khỏi tháp, xếp thành hàng ngũ chỉnh tề, nhanh chóng hành quân về phía này.

Đối mặt với đội quân xương trắng từ không trung bay đến, đám Hoa tộc không còn tấn công sinh linh ở Dần Muội  nữa, một phần  lao vào phủ Dương gia, phần còn lại hướng về binh lính xương trắng mà công kích.

Sinh linh khác cuối cùng cũng có thời gian thở dốc, từng người hoảng loạn tháo chạy, hiện trường  hỗn loạn như rắn mất đầu.

Thấy cảnh ấy, mắt Sở Lạc lóe sáng — kẻ giám sát trên tháp tròn đã không còn, trong phủ Dương gia lại đang hỗn chiến, chẳng phải cơ hội tốt hay sao?

Thừa lúc hỗn loạn, Sở Lạc lẻn vào trong phủ.

“Ê!” Giọng truyền âm của Liễu Tự Diêu vang lên trong thức hải, nhưng đã muộn.

Vừa vào trong, Sở Lạc đụng ngay một tên binh lính xương trắng. Không đợi hắn phản ứng, nàng lập tức vung tay, một luồng nghiệp hỏa bùng lên thiêu thẳng vào mặt, trong chớp mắt đã biến hắn thành tro bụi.

“Phù—” Sở Lạc thở phào, đang định tiếp tục lẻn sâu vào thì sau lưng bỗng vang lên một giọng nam lạ lẫm:

“Định thân.”

Lời vừa dứt, Sở Lạc  cảm nhận được linh lực trong người vẫn vận chuyển bình thường, nhưng cơ thể lại hoàn toàn không nhúc nhích nổi.

Tình cảnh này, nàng từng gặp rồi.

Ngôn linh.

“Ngọn lửa ngươi vừa dùng, ta thấy có chút quen mắt. Nghĩ kỹ lại, hình như từng thấy ở đâu đó.” Giọng nói kia ngày càng đến gần, cuối cùng bước ra trước mặt nàng, “Nghĩ ra rồi. Muội ta, bị phong ấn trong hộp, khi được đưa đến, chính là bị ngọn lửa đó thiêu thành tro.”

“Khi ta mở hộp, còn nghe được tiếng muội ấy gọi ‘ca ca’ lần cuối cùng… mà ta lại chẳng làm được gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn ngọn lửa đó nuốt lấy chút ý thức cuối cùng của muội ấy.”

“Cảm giác mà ngọn lửa đó mang lại... rất đáng sợ. Y như ngọn lửa ngươi vừa dùng.”

“Ta vốn định ra ngoài báo thù cho muội muội. Giờ xem ra, không cần nữa rồi.”

“Ngươi chính là kẻ đã g.i.ế.c c.h.ế.t muội ta — ngoại lai giả.”

Lúc này Sở Lạc mới nhìn rõ hắn — so với con hồ li ngôn linh không có hình thể thực ngoài thế giới, trong Thần Ma cảnh này, hắn trông gần như con người, chỉ có đôi mắt hồ ly xếch ngược khiến người nhìn không thấy dễ chịu mấy.

“Ngươi đang nói gì vậy? Ta chỉ tới dự hôn lễ, sao lại thành ngoại lai giả?” Sở Lạc giả ngu.

Con hồ ly nam khẽ cười lạnh: “Thứ lửa đó, ở trong Thần Ma cảnh này căn bản không tồn tại. Ngay cả tu chân giới bên ngoài, cũng chẳng mấy ai khống chế nổi. Ngươi còn định ngụy biện sao? Hừ… ngoại lai giả, ngươi phải trả giá cho tất cả những gì ngươi đã làm! Ta muốn ngươi nếm trải toàn bộ thống khổ mà muội ta từng chịu đựng!”

“Ta muốn ngươi… c.h.ế.t trong chính ngọn lửa của mình!”

Tiếng nói vừa dứt, thân thể Sở Lạc bị định trụ đột nhiên bốc cháy, nghiệp hỏa rực rỡ cuồn cuộn thiêu đốt nàng ngay trong chính cơ thể mình.

Con hồ ly trước mắt lộ ra nụ cười mãn nguyện, nhưng ánh mắt Sở Lạc khẽ chuyển, nhìn về phía sau hắn.

Một cuộn tranh trống không bay tới, nhân lúc con hồ ly chưa kịp phản ứng  đột ngột mở ra, lực hút mạnh mẽ lập tức kéo hắn vào trong tranh.

“Ai! Kẻ nào đánh lén?!” Trên bức tranh dần hiện ra hình một con hồ ly, như bị giam trong lồng giam vô hình, giận dữ lao loạn bên trong.

Liễu Tự Diêu từ xa bước tới, lòng bàn tay vẫn lóe sáng quang mang, giữa mày hơi nhíu lại.

“Ngươi vào đây mà chẳng chào hỏi một tiếng?”

Hắn phẩy tay, cuộn tranh bay về trong tay.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Còn chọc vào cả Hồ ly  Ngôn Linh.”

“Thả ta ra! Đám ngoại lai giả các ngươi, dám công khai tiến vào Thần Ma chi địa, các ngươi nhất định sẽ tan xương nát thịt!”

Thấy con hồ ly trong tranh, Sở Lạc vận động tay chân, thu lại nghiệp hỏa vào cơ thể.

Hồ ly Ngôn Linh nhìn nàng không bị tổn thương bởi nghiệp hỏa thì sững sờ.

“Ngươi vậy mà...”

“Không nghĩ ra đúng không? Muội ngươi năm xưa cũng không nghĩ ra.” Sở Lạc hờ hững nói.

Khi Liễu Tự Diêu thu cuộn tranh lại, chợt nghe thấy tiếng động từ xa, liền nói: “Có người đánh tới, đi thôi!”

Sau khi hai người rời đi, chỗ cũ rất nhanh xuất hiện vài người Hoa tộc, đang vây đánh một  Cốt tộc đến chết.

Mà hai người lại không biết đã chạy đến nơi nào.

“Phía trước hỗn loạn, chắc là nơi chiêu đãi khách,” Liễu Tự Diêu nhìn về phía sau, “Hoa tộc xông vào rồi, đi lối này.”

Liễu Tự Diêu dẫn Sở Lạc rẽ sang bên phải, nhưng không lâu sau đã bị Hoa tộc phía sau đuổi kịp. Trong lúc cấp bách, hắn vung tay vẽ ra một khối đá, hai người trốn phía sau.

Đồng thời khi cảm nhận được đám Hoa tộc kia đến, đám Cốt tộc trong viện dẫn theo khách khứa xông ra.

“Biết ngay các ngươi chẳng có ý tốt! Không kịp rời Thần ma Chi địa thì lại đến đây quậy phá. Lần này cho các ngươi c.h.ế.t không có đường về!” Kẻ đứng đầu Cốt tộc quát lớn.

Lời vừa dứt, vô số cánh hoa từ không trung rơi xuống, tụ thành hình một nữ tử.

Cánh hoa biến hóa, trở nên kiều diễm như hình người, tay che miệng cười khẽ rồi lên tiếng:

“Ngươi còn dám nói chúng ta? Con ngươi thành thân là chuyện lớn như vậy, nhà họ Dương các ngươi mời bao nhiêu khách mà lại cố tình không mời chúng ta. Chúng ta đến hỏi cho rõ ràng thì có gì sai? Cùng là thuộc hạ của Vương thượng, tại sao Cốt tộc các ngươi lại bài xích Hoa tộc chúng ta?”

“Hừ, đừng lấy Vương thượng ra làm cớ nữa! Cốt tộc và Hoa tộc chúng ta đâu có cùng phục vụ một Vương! Vùng đất Dần Muội  không hoan nghênh các ngươi, tất cả đi c.h.ế.t đi!”

Lời vừa dứt, hai bên liền lao vào nhau, giao tranh dữ dội.

Sau tảng đá, Liễu Tự Diêu ra hiệu cho Sở Lạc định nhân lúc hỗn loạn mà rời đi, nhưng chưa kịp hành động, một bộ xương trắng bị dây leo quật bay từ trung tâm chiến trường đến ngay bên họ.

Kẻ bị văng đến không ai khác, chính là đại tiểu thư nhà họ Dương — Dương Du.

Chỉ cần nàng quay đầu lại, sẽ phát hiện ra hai người đang trốn sau tảng đá.

Sở Lạc  động sát ý, đang chuẩn bị thi triển nghiệp hỏa thì bị Liễu Tự Diêu ấn tay lại.

Giết một đại tiểu thư Cốt tộc ngay trong địa bàn bọn họ, sẽ gây họa không nhỏ.

Ngay lúc Dương Du giận dữ hét lên, định xông trở lại chiến trường, có lẽ là cảm giác bản năng khiến nàng quay đầu nhìn về phía sau tảng đá.

Nhưng nàng không phát hiện ra, dưới chân đã âm thầm hiện lên ánh sáng của pháp trận màu vàng.

Dương Du liếc qua chỗ đó, chỉ thấy trống rỗng thì không nghi ngờ gì, lại lao vào trận chiến.

Thật ra, vị trí của nàng đã bị pháp trận truyền tống sang một đầu chiến trường khác.

Cùng lúc đó, Sở Lạc và Liễu Tự Diêu cũng được trận pháp đưa đến phía sau căn nhà.

Trận pháp này chính là do Tô Kỳ Mộc bày ra, không biết hắn vào đây từ lúc nào.

Tô Kỳ Mộc liếc nhìn ra ngoài rồi nói: “Bên ngoài chắc còn đánh lâu, nếu không vội thì ta bày một trận truyền tống nhỏ, đưa chúng ta ra ngoài.”

“khoan, vào được chẳng dễ gì, sao lại rút lui ngay?” Sở Lạc đáp. “Hơn nữa hiện giờ không còn Cốt tộc giám sát, chính là lúc để hành động.”

Nàng lại nhìn sang Liễu Tự Diêu: “Có xác định được vị trí của Hoa Dương không?”

Nghe vậy, Liễu Tự Diêu  thi triển pháp thuật, nhưng chẳng bao lâu liền mở mắt.

“Quá hỗn loạn, bị nhiều tạp âm quấy nhiễu.”

“Vậy chỉ còn cách chia ra tìm, giống lần trước.” Sở Lạc vừa nói, vừa điều động linh lực trong cơ thể.

“Ngươi một mình đi…” Tô Kỳ Mộc khựng lại, “Thôi được rồi, đừng cách quá xa.”

Chớp mắt, Sở Lạc thi triển Xích Hoả Di Hình thân hình  xuất hiện sau một căn nhà khác, ngoảnh đầu nhìn về phía họ, khẽ gật đầu.

Nhân lúc bên ngoài đánh nhau kịch liệt, Sở Lạc vận dụng thần thức tìm kiếm khắp nơi.

Nhưng vẫn không tìm được Hoa Dương.

“Kỳ quái… rõ ràng vừa nãy còn thấy bị ném về hướng này, sao lại không thấy đâu?”

Lúc đang lục tìm mấy chỗ khuất, nàng đột nhiên cảm nhận được có hai khí tức đi về phía mình,  vội ẩn khí tức, né sau thân cây.

“Ta mới không thèm giúp bọn họ đâu. Ngươi không nhớ Vương thượng phía sau Hoa tộc vừa mới trở về Thần Ma chi địa à? Giờ mà nhảy vào mớ ân oán của  Dương gia với đám hoa hoa lá lá kia, ta là đồ ngốc chắc?”

Là giọng của tân nương.

Một giọng phụ nữ già nua cũng vang lên:

“Nhưng tiểu thư à, hôm nay người đã gả vào  Dương gia, cũng coi như nửa người Dương gia. Nếu Vương thượng nghe được, e là sẽ không vui đâu.”

“Trời ơi, thật là! Không về sớm không về muộn, lại cứ chọn lúc ta thành thân mà trở về, khiến đám Hoa tộc kia càng thêm kiêu ngạo, thật chán chết!”

“Suỵt!” Người già vội hạ giọng, “Trực tiếp nói xấu Vương thượng, lỡ bị nghe thấy thì nguy đấy!”

Nghe vậy, tân nương cũng hoảng hốt một hồi.

“Ê, ngươi có ngửi thấy gì không?” nàng bỗng nói, “Hình như có mùi hoa.”

Phụ nhân già cũng ngửi kỹ, sắc mặt lập tức trở nên khó coi...

“Rời khỏi chỗ này mau! Chỗ này không may mắn!”

Dứt lời, bà ta liền kéo tân nương định rời đi, nhưng đối phương vẫn đứng yên tại chỗ.

“Sao phải đi chứ? Nếu là người của Hoa tộc, chẳng phải chúng ta có thể bắt sống sao?”

Giọng bà lão đã trở nên gấp gáp: “Ngươi từng thấy người Hoa tộc nào mang theo mùi này chưa? Đừng nhiều lời nữa, mau đi thôi…”

Đợi đến khi hai người Cốt tộc kia luống cuống rời đi, Sở Lạc mới bước ra từ sau thân cây.

“Không may mắn à... đang nói ta sao?”