Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Mệnh Nữ Chủ Cũng Không Cứng Bằng Ta

Chương 598:



Lực lượng của Kiếm Lăng đang trấn áp Phù Du Quỷ Cảnh, khiến nó không thể tiếp tục lan rộng về phía Bắc. Thế nhưng tại những khu vực đã bị quỷ cảnh chi phối, mỗi ngày đều có vô số người tử vong bằng những cách vô cùng kỳ quái.

Đã đến đây để giải quyết vấn đề, Sở Lạc tất nhiên sẽ không giống những người khác chỉ biết trốn trong Kiếm Lăng.

Điều có thể khẳng định lúc này là phần lớn đệ tử trong Bình Chân Tông đều được Kiếm Lăng bảo hộ chu toàn. Như vậy, bọn họ có thể yên tâm rời đi, bắt đầu truy tìm chân thân của Phù Du Quỷ Cảnh.

Dù sư tôn có nhớ lại được hay không, việc duy nhất họ có thể làm lúc này là tìm ra con phù du ấy.

Phù du sống trong vùng nước, nơi đây lại gần Nam Hải, thủy vực trải khắp nơi, nên Sở Lạc chỉ có thể đi từng nơi một để tra xét.

Nhưng trong lúc bọn họ tìm kiếm, lại không hề biết rằng con phù du kia đã sớm nhìn trúng bọn họ.

Sở Lạc không phát hiện điều gì bất thường tại thủy vực này, chuẩn bị rời sang hồ nước kế tiếp.

Thế nhưng vào thời điểm ấy, trong hồ bỗng có vô số cá chép đỏ lần lượt nhảy vọt lên khỏi mặt nước, khi rơi xuống đất liền hóa thành những nữ tử vận hồng y.

Trên gương mặt của những con cá hóa hình đều là vẻ kinh ngạc như không thể tin nổi vào mắt mình.

"Ta… ta vậy mà lại hóa hình rồi!"

"Rõ ràng còn phải tu luyện thêm vài trăm năm nữa mới có thể hóa hình cơ mà, sao lại đột nhiên thành như vậy?"

"Ê, ngươi cũng hóa hình à? Mấy người các ngươi đều hóa hình rồi sao?"

"Nhưng sao ai cũng giống nhau thế này?"

"Các ngươi cũng giống hệt nhau mà."

"Không đúng, hình như… tất cả chúng ta đều biến thành cùng một người!"

Một đám nữ tử áo đỏ đồng loạt quay đầu nhìn xuống mặt nước.

Bọn họ  đều đã biến thành hình dạng của Sở Lạc.

Trong đó có một con yêu cá lặng lẽ rên rỉ.

"Nhưng ta là cá đực mà…"

Không một ai thèm để ý tới tiếng than thở ấy.

"Sao lại thế được?"

"Chúng ta giống hệt nhau…"

Đúng lúc ấy, một con phù du bay ngang qua trước mặt, ánh mắt của tất cả đều bị nó hấp dẫn, chăm chú dõi theo.

Khi Sở Lạc cùng hai người khác đến bờ hồ, chỉ thấy bãi lau sậy mọc um tùm bên ven nước.

Sở Lạc nhanh chân bước tới: "Sư tôn, có phải con phù du người từng thấy trước kia đã ẩn náu ở đây?"

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

"Nó không ở đây." Kim Tịch Ninh khẽ lắc đầu, ánh mắt xa xăm nhìn về một hướng, rồi nhàn nhạt nói:



"Lạc nhi cứ ở lại đây, vi sư đi bắt nó về."

"Ể? Phù du lại xuất hiện rồi sao?" Sở Lạc vừa quay đầu nhìn sang thì Kim Tịch Ninh đã  biến mất.

Sư tôn hành động nhanh như vậy, chắc chắn là vì con phù du đã ở rất gần.

Chợt khóe mắt Sở Lạc thoáng thấy mặt nước bên cạnh sủi bọt lăn tăn, nàng lập tức quay đầu nhìn lại.

Phản chiếu trong nước là gương mặt điềm tĩnh của nàng, nhưng dần dần, gương mặt ấy lại nở ra một nụ cười quỷ dị.

Chỉ trong chớp mắt, một đôi tay vươn lên từ mặt nước, đột ngột túm chặt lấy Sở Lạc, kéo nàng xuống hồ.

"Bõm" một tiếng, Sở Lạc rơi xuống nước. Lúc này nàng mới nhận ra, thứ phản chiếu khi nãy căn bản không phải bóng mình, mà là một người có gương mặt y hệt nàng.

Không, phải nói là không phải người. Nữ tử dưới nước kia đang ra sức bịt miệng bịt mũi nàng, như thể muốn dìm c.h.ế.t nàng trong hồ, mà lại không nhận ra rằng Sở Lạc  không phải phàm nhân.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Sở Lạc cũng nhận ra rằng từ khi bước chân vào khu vực bị Phù Du Quỷ Cảnh khống chế, cảm giác của nàng với ngoại vật đã yếu đi rõ rệt. Đừng nói là phân biệt thứ này là yêu hay là quỷ, ngay cả chuyện ảnh trong nước không phải là phản chiếu thật, nàng cũng không thể phát hiện.

Đúng lúc Sở Lạc định phản kích g.i.ế.c c.h.ế.t nữ tử áo đỏ kia, thì lại có vô số bàn tay từ đáy hồ trồi lên, túm lấy cổ chân nàng, kéo nàng nhanh chóng chìm sâu xuống đáy hồ.

Trên bờ, một nữ tử áo đỏ nổi lên mặt nước,  nhìn thấy Kỳ Thanh Vũ xuất hiện.

"Sư huynh."

"Tiểu Lạc." Kỷ Thanh Vũ  kéo nàng lên, đồng thời dõi mắt nhìn xuống hồ. "Dưới đó là thứ gì vậy…"

Hắn vừa định vận thần thức điều tra, thì nữ tử áo đỏ đã nắm lấy cánh tay hắn, nghịch ngợm chớp mắt:



"Ta chỉ đùa huynh thôi mà, xem huynh bị ta lừa rồi nhé?"

Kỳ Thanh Vũ nghe vậy chỉ đành lắc đầu cười khổ: "Sau này đừng giỡn kiểu này nữa."

"Biết rồi mà biết rồi mà. Sư huynh, chúng ta đi tìm sư tôn đi, người một mình, ta hơi lo."

Kỳ Thanh Vũ trong lòng cũng có lo lắng, gật đầu: "Được."

Sau khi hai người rời đi, nước hồ đột ngột chuyển thành màu đen sẫm.

Tất cả sinh linh trong hồ biến mất trong nháy mắt, một luồng nghiệp hỏa từ đáy hồ bốc lên.

Khi Sở Lạc rơi xuống, liền giơ tay thu lại Hắc Thủy Vong Ưu.

"Ngươi đã vô tình, thì ta cũng chẳng ngại vô nghĩa."

Nàng quay đầu nhìn lại phía sau, quả nhiên bóng dáng của Kỳ Thanh Vũ cũng không còn nữa.

"Ly gián chi kế… con phù du này đúng là thông minh."

[ Phải cẩn thận, chia ba người ra, từng bước đả phá. Có lẽ nó sẽ nhắm vào ngươi, kẻ yếu nhất, đầu tiên.]

Sở Lạc chỉ biết thở dài: "Con phù du đó cố ý lấy mình làm mồi để dụ sư tôn rời đi, giờ hẳn cũng đang bị người chế ngự, chưa thể để tâm đến ta."

Nàng  lấy Quỷ Hoạ Bì  ra thay đổi dung mạo, rồi khoác lên người một bộ vải thô mộc mạc.

"Không thể để nó phát hiện ra ta. Trước tiên cứ thay đổi thân phận, thuận theo quy tắc nơi này, sau đó âm thầm tìm sư tôn và sư huynh, nghĩ cách đối phó với Phù Du Quỷ Cảnh."

Sở Lạc lại thở dài một tiếng: "Thật mong sư tổ có thể lại báo mộng cho ta một lần nữa."

[ Phải chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất. Phù du sinh vào sáng, c.h.ế.t lúc chiều, mỗi ngày đều khác biệt. Hơn nữa đã qua hơn năm trăm năm, cách làm khi xưa có lẽ giờ cũng không còn hiệu quả. Dù thế nào, ngươi cũng phải tìm ra cách mới.]

Sở Lạc khẽ gật đầu, rồi lần theo dấu vết mà đi.

Dấu vết mất hẳn giữa đường, nhưng nàng cũng đoán được, hướng mà Kỳ Thanh Vũ rời đi, hẳn là nơi sư tôn đang truy tìm con phù du.

Sở Lạc tiếp tục tiến bước, đến chập tối, thì phát hiện phía trước mặt đất xuất hiện một phong thư.

Nàng vờ như không thấy, tiếp tục bước đi. Nhưng chỉ trong nháy mắt, phong thư lại hiện ra ngay trước mặt nàng. Lặp đi lặp lại vài lần, Sở Lạc đã xác định được, thư này không phải ai nhặt phải thì người đó gặp xui, mà là được cố ý đưa đến cho nàng.

Sở Lạc cuối cùng cũng chỉ đành cúi xuống nhặt phong thư lên, mở ra xem.

Giới thiệu thư, xin cầm thư này đến Nghĩa trang Bình Ninh trước khi trời tối, sẽ có người sắp xếp công việc cho ngươi.

"Nó còn biết nói 'xin', cũng coi như có chút lễ độ, dù không nhiều."

[ Có muốn đi không?]

Sở Lạc hơi bất đắc dĩ đáp trong thức hải: "Giờ thân phận là người phàm, chỉ có thể thuận theo quy tắc nơi này thôi."

Nếu nàng bị lộ thân phận, phù du có thể sẽ lập tức tiêu diệt nàng. Nếu không hoàn thành nhiệm vụ trong thư, phù du cũng sẽ tiêu diệt nàng.

Trên đường dò hỏi về Nghĩa trang Bình Ninh, nhưng người biết nơi này lại cực kỳ ít, bởi nơi ấy vốn chỉ mới xuất hiện sau khi Phù Du Quỷ Cảnh chiếm giữ khu vực này.

Sở Lạc vừa chạy vừa tranh thủ thời gian, rốt cuộc cũng đến được Nghĩa trang Bình Ninh trước khi trời tối.