Thị trấn nhỏ ven biển, con phù du cuối cùng đã rơi xuống biển, không còn tung tích.
Kim Tịch Ninh ngẩng đầu nhìn bầu trời đã chìm vào bóng tối.
"Sinh vào buổi sáng, c.h.ế.t lúc hoàng hôn… Xem ra hôm nay, ngươi cũng chẳng còn sống được bao lâu nữa."
Nói xong, chân mày nàng khẽ nhíu lại. "Khi mặt trời mọc vào ngày hôm sau, ai biết được nó sẽ lại xuất hiện ở đâu."
Thôi vậy, chuyện ấy không cần nghĩ nhiều, hôm nay không bắt được con phù du, vẫn nên quay lại tìm Lạc nhi.
Thế nhưng nàng vừa mới quay người đi, trong mắt đã hiện đầy vẻ mờ mịt.
Đường... phải đi lối nào mới đúng?
"Sư tôn!" Một giọng nữ trong trẻo vang lên, ngay sau đó là một nữ tử áo đỏ có dung mạo giống hệt Sở Lạc chạy tới từ đằng xa.
"Sư tôn sao lại đi xa như vậy? Hại con tìm khổ sở lắm đó." Nữ tử áo đỏ càng lúc càng đến gần, nhưng lại phát hiện ánh mắt mà Kim Tịch Ninh nhìn mình không hề có chút ôn hòa nào, thậm chí còn mang theo vẻ lạnh lẽo.
Nàng ta đánh bạo tiến lên đứng trước mặt Kim Tịch Ninh, cười nói: "Sư tôn, chúng ta quay lại tìm sư huynh đi, huynh ấy không biết đã chạy đi đâu mất rồi… ư a!!"
Lời còn chưa dứt, liền thấy bàn tay tái nhợt của Kim Tịch Ninh đã siết chặt lấy cổ mình.
"Không biết đã chạy đi đâu à? Vậy thì ngươi hãy nghĩ lại thật kỹ xem," lực trên tay Kim Tịch Ninh dần tăng lên, "Giờ thì nhớ ra chưa?"
"Sư, sư tôn… người đang làm gì vậy, mau… mau buông con ra, con sắp… không thở được rồi…"
Nữ tử áo đỏ vùng vẫy không ngừng trong tay Kim Tịch Ninh.
“Thật sự phải để ta nói toạc ra mới chịu sao, tiểu ngư tinh?”
Trên mặt nữ tử áo đỏ đầy vẻ hoảng loạn — không đúng! Sao nàng ta lại có thể nhận ra được chân thân của mình?!
Thế nhưng nàng ta căn bản không còn thời gian để suy nghĩ nữa, bởi cổ của nàng đang dần bị siết chặt trong tay Kim Tịch Ninh, sắp gãy đến nơi.
“Ta, ta nói! Đệ tử thật sự của người vẫn còn ở trong nước! Còn người kia… ta không biết, thật sự không biết hắn đã bị đưa đi đâu…”
Kim Tịch Ninh nhíu mày, nhưng lực đạo trong tay cũng đã buông lỏng.
“Dẫn đường.”
Con cá chép đỏ kia không dám kháng cự vội quay người dẫn Kim Tịch Ninh đi theo đường cũ.
Nhưng trong lòng nó lại tràn đầy nghi hoặc, rõ ràng nữ nhân này mới vừa từ hướng đó đến, sao quay về lại phải cần mình dẫn?
Nó không dám nói ra, cũng không dám hỏi, chỉ có thể ngoan ngoãn dẫn đường.
Thế nhưng khi đến bên hồ nước kia, lại thấy mặt hồ đã hoàn toàn cạn khô, tất cả sinh linh trong đó cũng biến mất không còn dấu vết.
Cá chép đỏ khẽ nuốt nước bọt. Nhưng lúc này, nó không có tâm trí để suy đoán điều gì, bởi sát khí lạnh lẽo từ sau lưng đã khiến toàn thân nó run rẩy không thôi.
“Dám lừa ta.” Kim Tịch Ninh giọng nói vẫn bình thản.
Khoảnh khắc tiếp theo, một bàn tay m.á.u từ dưới đất đột ngột trồi lên, kéo con cá chép kia xuống đất, chôn sống.
–
“Sư muội… muội đừng như vậy…”
“Sư huynh sợ gì chứ? Ở đây đâu có ai nhìn thấy, chẳng lẽ huynh không muốn ta sao?”
“Nhưng mà… nơi này…”
“Sư huynh đúng là không giỏi nói dối, rõ ràng huynh cũng rất thích ta, phải không?”
“Sư… muội…”
Trong căn phòng tràn ngập mùi dục vọng, đột nhiên cánh cửa gỗ cũ nát bị đẩy mạnh ra kèm theo một tiếng “rầm”, giọng nữ vang lên trong trẻo và dứt khoát:
“Xin hỏi đây có phải là Nghĩa trang Bình Ninh không?!”
Dứt lời, ánh mắt Sở Lạc lập tức nhìn về phía hai người đang luống cuống phía sau cỗ quan tài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cả hai đồng thời im bặt, vội vàng mặc lại y phục. Sau khi chỉnh tề, bọn họ cùng bước ra từ sau quan tài, trên mặt đều lộ vẻ khó chịu vì bị quấy rầy.
Nữ tử kia dứt khoát bước đến, ánh mắt dò xét Sở Lạc từ đầu đến chân đầy nghi ngờ.
“Ngươi là ai? Tới đây làm gì?”
“Ta được giới thiệu tới đây, nghe nói sẽ có người sắp xếp công việc cho ta.”
Vừa dứt lời, hai người nọ liền đưa mắt nhìn nhau.
Nữ tử kia bước đến gần hơn, đi vòng quanh Sở Lạc hai vòng.
“Một nữ tử phàm nhân mà bị phân đến nơi thế này, coi như ngươi xui tận mạng.”
Nàng ta nói rồi còn đưa tay nâng cằm Sở Lạc lên, tỏ vẻ chán ghét“Ngươi trông xấu xí đến mức này…”
Sở Lạc cau mày, hất tay nàng ta ra: “Vậy rốt cuộc ai mới là người phân công việc cho ta?”
Nữ tử hừ lạnh một tiếng, liếc mắt khinh thường rồi quay người bước ra cửa: “Tạm thời ở lại trong phòng này một đêm đi!”
Chờ nàng ta rời khỏi, nam tử cũng vội vàng chạy theo, còn liếc Sở Lạc một cái đầy cảnh giác rồi đóng cửa lại, tiện tay khóa chốt từ bên ngoài.
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Nghe thấy tiếng khóa cửa, Sở Lạc mở to mắt nhìn.
Rõ ràng bọn họ đã nhìn ra nàng là phàm nhân, vậy mà lại nhốt nàng trong căn phòng này?!
Sở Lạc nhìn về phía trước,trong phòng chất đầy quan tài, mỗi cỗ đều chứa ít nhất hai thi thể. Còn nhiều t.h.i t.h.ể không có quan tài thì nằm la liệt trên giường đá, chỉ phủ lên mặt tấm vải là xong.
Ở một nơi như vậy, đầy rẫy “khán giả”, thế mà hai người kia vẫn có thể làm ra loại chuyện đó...
Sở Lạc lại nhớ đến đôi giày bọn họ mang, đó là kiểu giày thuộc y phục đệ tử Linh Bảo Tông.
Tuy là đệ tử danh môn, nhưng hành vi thật khiến người ta mở rộng tầm mắt.
Trong thức hải, Hoa Hoa lên tiếng:
[ Cái đó… làm chuyện ấy ở nơi chứa xác, chắc không phải mệnh lệnh nhiệm vụ đâu nhỉ. Dù sao bị ngươi cắt ngang mà vẫn chưa c.h.ế.t mà.]
Sở Lạc đồng tình với suy nghĩ đó.
May mà người đến Nghĩa trang Bình Ninh hôm nay là nàng, không phải một phàm nhân thật sự. Nếu không, ở lại một đêm giữa đống t.h.i t.h.ể thối rữa thế này, không bị dọa c.h.ế.t thì cũng hóa điên mất.
Tuy nhiên, Sở Lạc vẫn phải giả vờ hoảng sợ, co mình vào góc phòng, run rẩy ôm chặt lấy bản thân.
Chẳng bao lâu sau, tiếng động quen thuộc của đôi nam nữ lại vọng sang từ phòng bên cạnh, vô cùng chói tai.
Căn nhà đổ nát này không có cách âm.
Sở Lạc chủ động ngắt bỏ âm thanh ấy trong đầu, chuyển sang nghĩ chuyện khác.
Không biết sư tôn và sư huynh hiện giờ ra sao, đã ở đâu.
Kiếm Lăng của Bình Chân Tông… mong là còn có thể trụ thêm một thời gian nữa.
À, hình như mình còn quên chuyện gì… Đúng rồi, vẫn chưa đưa Thần Mộng Tâm Kinh cho Doãn Phách... Thôi, đợi mọi chuyện ổn thỏa rồi hẵng tính.
–
Trong một sơn động, Kỳ Thanh Vũ nhóm lên đống lửa, sau đó ngẩng đầu nhìn nữ tử áo đỏ đang ngồi thu mình thật xa.
“Không phải muội rất thích sưởi lửa sao?”
“Thích thì có thích…” Nữ tử áo đỏ cười gượng, “Nhưng bây giờ không muốn sưởi nữa, sư huynh, mau dập lửa đi.”
Kỳ Thanh Vũ nghe vậy liền cúi đầu, vung tay, lửa tắt ngay.
Nữ tử lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống gần hắn hơn.
Kỳ Thanh Vũ nhắm mắt nhập định, còn nữ tử kia thì ánh mắt vẫn luôn đặt trên người hắn, từ trên xuống dưới, không sót chi tiết nào.
Càng nhìn càng mê muội, lòng cũng dần dậy sóng.
Thế nhưng, nàng ta lại không nhận ra vào lúc này, sắc mặt Kỳ Thanh Vũ đã trắng bệch, trán bắt đầu rịn mồ hôi…