“Ta không giành được cơ hội vào Nghĩa trang Bình Ninh, vì để sống sót, ta đành phải phản bội tín ngưỡng xưa kia, đi làm những việc mà trước đây ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ.”
“Thời sư huynh, ta đã g.i.ế.c người rồi… là những người phàm không có sức phản kháng.”
Người đệ tử kia nói đến đây, cảm xúc càng thêm kích động, trong mắt dần hiện lên vẻ tuyệt vọng.
“Giờ ta mới hiểu, lòng tham của con người là vô cùng vô tận, chỉ cần khởi đầu một lần, chúng ta liền không thể dừng lại.”
“Ta có thể vì sống sót mà vứt bỏ tín ngưỡng cũ, thì cũng có thể vì sống tốt hơn, leo lên cao hơn mà dựng nên tín ngưỡng mới… cho dù ta biết điều đó là sai trái, là nhơ bẩn... nhưng tại sao, tại sao ta lại gặp được huynh.”
Gương mặt Thời Yến cũng đầy bất lực.
Trong Bình Chân Tông, mỗi đệ tử muốn lên Vô Lượng Sơn đều phải trải qua khảo sát nghiêm ngặt. Thông thường, người phụ trách điều đó chính là hai đại đệ tử thân truyền của Hồng Kiếm đạo nhân: Chu Mặc Du và Thời Yến.
Thời Yến tuy ít biểu lộ cảm xúc, nhưng lại nắm rõ tất cả thông tin về từng đệ tử trên Vô Lượng Sơn.
Người trước mắt, xuất thân nghèo khổ, sau khi vào Vô Lượng Sơn thường xuyên bị bắt nạt, mà người thường ra mặt che chở hắn lại chính là Thời Yến.
Đối mặt với vị sư đệ này, trong lòng Thời Yến mềm xuống vài phần.
“Dừng tay bây giờ, vẫn còn kịp.”
“Không kịp nữa rồi.” Hắn lắc đầu, khàn giọng nói, “Ban đầu, ta chỉ cần g.i.ế.c c.h.ế.t kẻ ‘kình địch’ cuối cùng là có thể hoàn thành thăng cấp, được tiến vào Hải Thành.”
Hắn đã bước đến sát Thời Yến, ánh mắt dừng lại trên thanh Thương Tiêu Luân Hồi Kiếm trong tay đối phương.
“Nhưng kẻ kình địch cuối cùng… lại là huynh.”
Chỉ trong chớp mắt, mũi kiếm xuyên thẳng qua ngực, m.á.u tươi trào ra từ vết thương của đệ tử Bình Chân Tông.
Thời Yến không ngờ hắn lại chủ động lao đầu vào kiếm, hai mắt lập tức đỏ bừng.
“Thời sư huynh… hãy dùng mạng ta đưa huynh đến Hải Thành đi… huynh nhất định phải tìm được cách… cứu lấy mọi người…”
“Coi như… ta chuộc tội cho tín ngưỡng năm xưa của mình.”
Máu nóng vấy đầy hai tay hắn, Thời Yến trơ mắt nhìn sinh cơ của sư đệ dần tan biến, cuối cùng ngã xuống trong vũng máu.
Từ trên thân thể đẫm m.á.u của sư đệ, chậm rãi hiện ra một phong thư trắng tinh.
Thời Yến trầm mặc rất lâu rồi mới mở thư ra.
“Phản sát kình địch thành công, ngươi đã nhận được thân phận mới – Kẻ đánh cược bằng đao.”
“Kẻ đánh cược bằng đao ban đầu sở hữu bảy thanh ‘Thiên Mệnh Đao’, sau đó, mỗi khi g.i.ế.c một người, sẽ dựa vào thân phận người c.h.ế.t mà nhận được số lượng ‘Thiên Mệnh Đao’ khác nhau.”
“Nếu g.i.ế.c người của Nghĩa trang Bình Ninh, ngươi sẽ bị lập tức xóa bỏ.”
“Vào thời gian và địa điểm đặc định, nếu g.i.ế.c đúng người chỉ định, số lượng ‘Thiên Mệnh Đao’ sẽ được nhân đôi.”
“Giờ Thân ba khắc, chợ rau Đông Thị mở cửa một khắc đồng hồ. Tại đây, nếu g.i.ế.c phu xe của xe ngựa Vĩnh An, sẽ nhận được phần thưởng Thiên Mệnh Đao gấp đôi.”
“Khi số lượng Thiên Mệnh Đao đạt đến mười lăm, sẽ mở khóa gợi ý tiếp theo.”
“Khi số lượng đạt đến hai mươi, sẽ mở khóa Sòng bạc ngầm.”
“Kẻ đánh cược bằng đao có thể tàn sát lẫn nhau, g.i.ế.c người khác sẽ thu được toàn bộ Thiên Mệnh Đao trong tay đối phương.”
“Mỗi ngày sẽ tiêu hao một thanh Thiên Mệnh Đao, nếu số lượng còn lại bằng không, sẽ lập tức bị xóa bỏ.”
“Đem t.h.i t.h.ể vận chuyển về Nghĩa trang Bình Ninh, có xác suất nhận được Thiên Mệnh Đao thưởng thêm.”
“Kẻ đánh cược bằng đao có quyền ra vào Hải Thành. Ở nơi đó, ngươi có cơ hội gặp được những tồn tại cao nhất trong Thiên Địa Phù Du – dĩ nhiên, xác suất cực nhỏ.”
“Số Thiên Mệnh Đao trong tay ngươi càng nhiều, khả năng gặp nhân vật lớn càng cao, quyền lợi ngươi được hưởng cũng sẽ theo đó mà tăng lên.”
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Máu sư đệ vẫn còn in rõ trên mặt giấy.
Trong tay Thời Yến hiện ra bảy thanh đao nhỏ bằng bàn tay.
Thân phận “kẻ đánh cược bằng đao” này chính là một con đường giẫm lên xác người mà bước lên cao.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Còn Sở Lạc, lúc đọc đến đoạn ký ức này, cuối cùng cũng phát hiện một chi tiết mờ nhạt mà vô cùng quan trọng.
Hải Thành.
Tại nơi này, có lẽ có thể tìm ra cách cứu lấy mọi người, cũng có thể tận mắt chứng kiến những tồn tại đứng đầu trong thế giới Phù Du Thiên Địa.
Sở Lạc nhớ lại vị Lam Vĩ giao nhân mà mình đã gặp trong ngày hôm nay.
Không cần nghĩ nhiều cũng biết, những yêu tộc sẽ tham gia yến hội bên bờ biển đều không phải hạng tầm thường.
Mà trong đoạn ký ức của Thời Yến, hắn vẫn luôn không thể xuống tay với người phàm.
Bảy thanh Thiên Mệnh Đao ban đầu của hắn rất nhanh đã gần cạn.
Cho đến ngày thứ bảy, hắn mới gặp được một kẻ đánh cược bằng đao khác.
Hắn g.i.ế.c người đó, đoạt lấy toàn bộ số Thiên Mệnh Đao của y, mới có thể tiếp tục sống sót.
Nhưng khi nhìn những thanh đao giành được bằng mạng người ấy, nội tâm Thời Yến vẫn luôn dằn vặt và đè nén.
Về sau, hắn chỉ chọn g.i.ế.c những kẻ cùng thân phận "đánh cược bằng đao", nhưng loại người này rất hiếm.
Tìm đã khó, g.i.ế.c lại càng khó hơn.
Hiện tại số Thiên Mệnh Đao còn lại trong tay hắn chẳng còn bao nhiêu, trong khoảng thời gian này, hắn khắp nơi tìm kiếm tin tức có thể giúp mình giữ mạng, cuối cùng nghe được một lời đồn rằng trong Hải Thành có người có thể giúp thay đổi thân phận.
Người đó, chính là Thanh Bá mà Thời Yến cố ý đến tìm.
Hoa Hoa chỉ đọc được ký ức của Thời Yến trước khi đến Hải Thành.
Còn Sở Lạc, khi nhìn thấy những thanh Thiên Mệnh Đao mà Thời Yến từng lấy ra, cũng đã có thể đoán rằng chuyện đổi thân phận kia đã không thành công.
Bởi vì Thiên Mệnh Đao mỗi ngày đều tự giảm đi một thanh. Khi số đao về không, Thời Yến sẽ chết.
“Người nào cũng có con đường của riêng mình.” Sở Lạc nhìn Thời Yến trước mặt, lặp lại lời mà hắn từng nói.
Lúc này nghe lại, thì ra đó là lời của một người đã hoàn toàn từ bỏ hy vọng.
Và hắn đến gặp nàng, cũng không hề nói muốn nàng giúp mình sống sót, chỉ hỏi về tung tích của sư tôn và sư huynh.
Có lẽ là muốn, trong quãng thời gian ngắn ngủi còn lại, làm được chút gì đó giúp họ?
Ánh mắt Sở Lạc khẽ nheo lại.
Tiếng gõ cửa bên ngoài kéo nàng ra khỏi dòng suy nghĩ, là tiểu nhị mang thức ăn đến.
Sau đó, Sở Lạc không nói thêm điều gì, ngược lại là Thời Yến vẫn không ngừng tìm cách hỏi về hai người kia.
Dù chỉ còn sống được mấy ngày nữa, hắn cũng muốn làm chút chuyện gì đó có ích.
Kiếm Lăng của Bình Chân Tông chẳng biết còn duy trì được bao lâu, một khi thế giới Phù Du Thiên Địa tiếp tục lan về phía Bắc, bao trùm toàn bộ tu chân giới…
Hắn không dám tưởng tượng, khi đó sẽ là một địa ngục nhân gian như thế nào.
Nhưng nhìn Sở Lạc trước mặt, nàng đang gắp một miếng rau xanh, vẻ mặt bình thản như đang suy nghĩ gì đó, không hề hoảng loạn như hắn.
“Cô nương.”
“Cô nương?”
Thời Yến gọi hai tiếng, Sở Lạc mới chuyển mắt sang nhìn hắn, khẽ cười: “Ta chỉ đang nghĩ, vì sao những nơi càng sang trọng thì món ăn lại càng thanh đạm nhỉ?”
Nghe nàng nói thế, Thời Yến chỉ biết thở dài bất lực.
“Cô ở đâu? Ta đưa cô về. Trời sắp tối rồi, một người phàm ở Hải Thành, nguy hiểm lắm.”
“Được thôi.” Sở Lạc cười tươi đáp lại.
Nơi nàng ở gần biển, tuy không xa hoa bằng chỗ ở dành cho khách quý, nhưng vì đều nằm trong một khu vực, nên cũng không khác biệt quá nhiều.
Khi gần đến nơi, Sở Lạc mở miệng hỏi: “Ngươi thường ở đâu? Ta tìm ngươi thế nào? Thân thủ ngươi không tệ, mà chúng ta lại cùng là người tộc nhân, lỡ ngày nào đó ta gặp rắc rối, e là chỉ còn biết nhờ ngươi ra tay cứu giúp thôi, yên tâm, ta sẽ trả thù lao mà.”