Nghĩ lại khi nãy, Thanh Bá bảo nàng đặt tay lên tấm bảng tròn kia...
"Nếu là hoán đổi thân phận, ắt hẳn phải có hai người. Nhưng hắn lại chẳng nói gì, trong phòng cũng chỉ có hai chúng ta. Như vậy, người muốn đổi thân phận với ta... chính là hắn."
Sở Lạc bỗng khựng lại, quay đầu nhìn về phía nhà cây sau lưng.
Cánh cửa khi rời đi còn đang mở, giờ đây đã lặng lẽ khép lại.
Thân phận ở Nghĩa trang Bình Ninh, vì sao đến cả Thanh Bá cũng khao khát có được?
Mang theo nghi hoặc, nàng tiếp tục cất bước. Trời đã về chiều, nàng định trở lại nơi nghỉ ngơi. Nhưng vừa đặt chân lên khu phố, đã thấy một bóng người quen thuộc đang tựa vào tường chờ đợi từ lâu.
"Ngươi đánh rơi thứ này." Thời Yến cũng nhìn về phía nàng, đưa ra cây trâm bướm bằng vàng trong tay.
Vật này là thứ mà Sở Lạc đã lục tung nhẫn trữ vật mới tìm được một món đồ bình thường, có vẻ như nàng từng thu được trong Ma giới. Vì quá gấp, nàng liền tiện tay ném nó ra.
Xem ra, Thời Yến đã hiểu ý.
Thấy vậy, Sở Lạc bước nhanh lên.
"A, đây là di vật duy nhất mà tỷ tỷ quá cố để lại cho ta. Nếu mất rồi, ta biết ăn nói thế nào với tỷ ấy chứ. Ta thật không biết phải cảm tạ huynh ra sao cho phải."
Nghe đến hai chữ "tỷ tỷ", tim Thời Yến hơi siết lại, trong lòng càng thêm chắc chắn người trước mặt chính là Sở Lạc.
"Thế này đi, huynh đài, để ta mời huynh một bữa. Cây trâm này đối với ta vô cùng quan trọng."
Thời Yến thoáng trấn tĩnh lại, khẽ gật đầu.
Nhưng ở Hải Thành, nhân tộc... lại không được ngồi ăn trên bàn.
Nhưng nếu thân phận đủ đặc biệt, thì dù ở Hải Thành, vẫn có một số nơi bằng lòng tiếp nhận nhân tộc.
Sở Lạc thấy Thời Yến lấy ra từ trong tay áo một con d.a.o nhỏ bằng bàn tay, chưởng quầy mắt cua của tửu lâu liếc nhìn kỹ một chút, rồi gật đầu, ánh mắt lúc này mới chuyển sang Sở Lạc.
"Nàng đi cùng ta." Thời Yến nói.
"Ngươi có thể vào, nàng thì không." Chưởng quầy mắt cua không nể mặt nói thẳng.
"Ta đến từ Nghĩa trang Bình Ninh." Thấy vậy, Sở Lạc liền lên tiếng.
Chỉ là trên người nàng lúc này cũng chẳng có thứ gì để chứng minh thân phận, đang do dự không biết đối phương có tin hay không, thì đã thấy chưởng quầy vòng qua quầy rượu, đi thẳng lên lầu.
"Phòng Thiên Tự trên lầu hai đang để trống, hai người có thể dùng trong hai canh giờ."
Sở Lạc biết cái tên Nghĩa trang Bình Ninh này rất hữu dụng, nhưng không ngờ lại hữu dụng đến mức này.
Nàng quay đầu nhìn, chỉ thấy ánh mắt Thời Yến nhìn mình cũng lộ ra một chút kinh ngạc.
Phòng Thiên Tự có đãi ngộ vượt xa khách nhân bình thường ở tầng dưới, huống chi Sở Lạc và Thời Yến lại mang hình dạng nhân tộc dễ gây chú ý, có được gian phòng riêng thì càng tiện cho việc nói chuyện.
Nhưng sau khi ngồi xuống, cả hai đều không hề lơi lỏng, Thời Yến do dự một chút, mới dò hỏi:
"Ngươi một mình ở Hải Thành? Không có người thân hay bạn bè đi cùng sao?"
Hắn muốn biết tung tích của Kim Tịch Ninh và Kỳ Thanh Vũ – những người có hy vọng tiêu diệt Phù Du. Tuy nhiên cả hai đều có điểm yếu, còn Sở Lạc là người có thể bù đắp những thiếu sót đó.
"Bị lạc mất rồi." Sở Lạc lắc đầu, thở dài. "Ngươi cũng biết, đời này khó sống lắm."
"Đúng là khó sống thật..." Thời Yến khựng lại một chút: "Các ngươi thất lạc ở đâu, có khi ta có thể giúp tìm thử."
Ba người tuyệt đối không nên tách nhau ra. Chỉ cần tìm được một trong hai người kia, mọi thứ sẽ lại có hy vọng.
Nhưng chỉ thấy Sở Lạc mỉm cười:
"Huynh đài có thể giúp ta tìm lại cây trâm đã là đại ân rồi, nào dám làm phiền huynh thêm nữa?"
Nếu nói ra nơi thất lạc, chỉ e Phù Du sẽ suy đoán ra thân phận của nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hiện giờ, Sở Lạc cũng không gấp tìm lại sư tôn và sư huynh. Dù sao phương pháp phong ấn Phù Du vẫn chưa nghĩ ra, mà hai người họ tuy có nhược điểm nhưng thực lực cũng rất mạnh, sống sót không phải là vấn đề. Trong ba người, chỉ có nàng là yếu thế nhất.
"Nào nào, gọi món thôi, gọi món thôi."
Thời Yến còn định nói thêm, nhưng Sở Lạc đã chủ động chuyển chủ đề.
"Huynh đài, ta xem huynh không giống người bản địa Hải Thành, tới đây làm gì vậy? Lúc trước còn thấy huynh đi tìm Thanh Bá nữa, chẳng lẽ huynh cũng muốn đổi nghề?"
Sở Lạc vừa cầm thực đơn, vừa tươi cười trò chuyện với Thời Yến như thể đã quen từ lâu.
Nàng liếc qua thực đơn một lượt, phát hiện toàn bộ đều là món chay.
Thế nhưng khi nói tới chuyện của bản thân, Thời Yến lại im lặng.
Thấy hắn mãi không nói, động tác của Sở Lạc cũng chậm lại, nàng ngẩng đầu nhìn hắn.
"Mỗi người đều có con đường riêng phải đi." Thời Yến khẽ thở dài. "Cô nương cứ xem thực đơn đi."
Sở Lạc khẽ cong mắt cười, trong thức hải truyền âm với Hoa Hoa:
"Có thể đọc ký ức hắn không?"
[ Hãy để hắn buông cảnh giác với ngươi trước, như vậy ta cũng dễ ra tay hơn.]
Nghe vậy, Sở Lạc hơi trầm ngâm rồi nói:
"Đúng vậy, mỗi người đều có số mệnh riêng. Như tỷ tỷ quá cố của ta, còn chưa kịp thành thân với người mình yêu, tuổi còn trẻ đã qua đời rồi…"
Ánh mắt Thời Yến khẽ d.a.o động.
Khi xưa, toàn bộ tu chân giới đều không thừa nhận Sở Lạc và Sở Yên Nhiên có quan hệ huyết thống.
Nhưng hắn từng thân cận với Sở Yên Nhiên, thấy biểu cảm của nàng mỗi khi nhắc đến Sở Lạc, cũng đoán ra vài phần.
Huống chi hai người dung mạo lại tương tự nhau như thế.
Chỉ là khi ấy, toàn bộ chưởng môn các đại tiên tông đều cực lực phủ nhận mối quan hệ giữa hai người.
Giờ đây, Sở Yên Nhiên đã chết, mọi chuyện cũng sáng tỏ, mà trước mặt hắn, Sở Lạc lại xưng nàng là tỷ tỷ.
Sở Lạc không đoán sai dù đã nhiều năm trôi qua, Sở Yên Nhiên vẫn là một nút thắt trong lòng Thời Yến. Tâm tư hắn đã bắt đầu rối loạn, mà lúc này, Hoa Hoa cũng bắt đầu thử xâm nhập vào ý chí hắn. Nhưng chỉ trong chớp mắt, lực lượng ấy đã bị Thời Yến phát hiện và kháng cự lại.
"Huynh đài, ta nào phải kẻ xấu, sao huynh cứ cảnh giác với ta như vậy chứ?" Sở Lạc lại nhẹ giọng.
Lúc này, Thời Yến mới hiểu ra.
Vừa rồi, luồng lực lượng có ý định xâm nhập hắn… là từ người trước mặt?
Nàng muốn làm gì?
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Trong lòng Thời Yến còn đang ngổn ngang nghi vấn, nhưng khi luồng lực đó lần nữa tiến vào, hắn lại không kháng cự.
Trong thức hải của Sở Lạc, chậm rãi hiện lên đoạn ký ức từng xảy ra với Thời Yến.
–
"Thời sư huynh! Chúng ta đã không còn đường lui, cũng không còn đường sống nữa rồi!" Nam tử vận y phục đệ tử của Bình Chân Tông toàn thân đẫm máu, khuôn mặt đầy nước mắt – m.á.u ấy, chính là m.á.u của người vô tội.
Trong tay Thời Yến, thanh Thương Tiêu Luân Hồi Kiếm đã rút ra khỏi vỏ, phát ra hàn quang lạnh lẽo. Hắn chau mày, giọng khàn khàn nói từng chữ:
"Về tông chịu phạt."
"Về không nổi nữa rồi! Huynh có nghe lời ta nói không? Chúng ta không còn đường trở về nữa!"
Vị đệ tử kia từng bước, từng bước tiến về phía hắn.
"Thế đạo này, vốn dĩ không chừa đường cho nhân tộc sống sót. Ngươi cũng thấy rồi đấy – Bình Chân Tông giờ đã thành ra thế nào… Nhưng Tề Chưởng môn không ở đây, tiền bối Hồng Kiếm cũng không, ai còn có thể quản chúng ta, ai còn có thể cứu chúng ta đây?"