"Ta còn một chuyện vẫn luôn cảm thấy kỳ quái."
[ Ngươi nói đi.]
"Mục đích của Thần Ma cảnh là thay thế toàn bộ tu chân giới, nhưng ngươi xem những việc mà Phù Du đang làm bây giờ, chẳng phải cũng là muốn thay thế tu chân giới sao? Vậy giữa Thần Ma và Phù Du, rốt cuộc là quan hệ gì?"
[ Quan hệ không can thiệp lẫn nhau. Nhưng nếu ngươi đã nói vậy, cần chú ý e rằng không phải là mục đích của Phù Du, mà là kẻ đã mở phong ấn của Phù Du, mục đích của hắn là gì.]
"Phải rồi… khoảng thời gian này bị cuốn vào quy tắc của Phù Du Thiên Địa, ta gần như đã quên mất, nếu không có thế lực bên ngoài can thiệp, thì làm sao Phù Du có thể phá được phong ấn mà sư tổ để lại?"
Sở Lạc vẫn còn nhớ lần đầu tiên nàng đến Nam Hải, đụng phải nhóm ma tu muốn mở ra Phù Du quỷ cảnh, là người của Đoạt Linh Giáo. Sau đó Trương Dực Xuyên cũng đã nói rõ, tất cả là do Tả Hoằng Thận đứng sau giật dây.
Bây giờ Tả Hoằng Thận đã chết, thì còn ai muốn mở Phù Du quỷ cảnh?
Sở Lạc chợt nhớ đến sự kiện đội Lôi Đình gặp phải quỷ cảnh bạo động.
"Chẳng lẽ là yêu tộc?"
Từng cơn gió biển lướt qua, khi mặt trời chưa lặn hẳn, tâm trí Sở Lạc cũng dần bình ổn.
Nhìn những con sóng cuộn trào ngoài khơi, trong đầu nàng bất giác hiện lên một bóng người.
A Liên…
Bỗng nhớ đến vật mà A Liên để lại làm kỷ niệm, Sở Lạc lục lọi trong tay áo một hồi lâu, cuối cùng lấy ra ba viên châu màu xanh thẫm, trên bề mặt có những hoa văn vàng cổ xưa, dưới ánh chiều tà toát lên ánh sáng mờ mờ.
"Ta từng đến Thần Ma cảnh một chuyến. Vị Vạn Tượng Sinh Linh Vương kia với tạo vật tùy tâm khiến ta cực kỳ phản cảm. Vị Pháp Độ Trật Tự Vương lãnh đạm vô tình, duy trì cân bằng bằng cách trực tiếp tiêu diệt kẻ phạm tội, ta cũng không thể đồng tình."
"Nhật Nguyệt Tinh Thần Vương rất che chở ta, nhưng dường như lại chẳng mấy khi quản chuyện trong quỷ cảnh. Còn Lâm Hải Sơn Xuyên Vương thì… đã c.h.ế.t rồi."
"Chỉ có A Liên, Sinh Tử Luân Hồi Vương, có vẻ là người duy nhất thực tâm muốn quản lý Thần Ma chi địa. Hắn từng du hành khắp tu chân giới, ngoài mặt thì ngây thơ dễ lừa, nhưng thật ra lại âm thầm khảo sát giá cả khắp nơi, tìm hiểu phong tục nhân tình các nơi."
"Ta cũng có thể hiểu được tâm tư của hắn. Nhưng một bên muốn hủy diệt tu chân giới, một bên lại học hỏi kinh nghiệm từ tu chân giới ngàn vạn năm, như vậy chẳng phải quá bất công cho tu chân giới sao?"
[ Nhân quả nghiệp báo, ta không tiện nói gì. Ngươi chỉ cần tuân theo tâm ý của mình, đi một con đường không cần quay đầu là được.]
Sở Lạc nhìn ba viên châu trong tay thật lâu, bỗng nhiên ánh mắt khựng lại.
"Quá độ."
"Gì cơ?"
"Thần Ma cảnh đang từng chút một gặm nhấm tu chân giới, ảnh hưởng tạo ra gần như không thể đảo ngược. Mà Phù Du, vừa được giải phóng đã dữ dội như thế, nhưng bản thân nó lại không có khả năng tạo vật như Thần Ma cảnh, cũng không có hệ thống quy tắc hoàn chỉnh. Ngoài trừ việc dùng đủ mọi cách tiêu diệt nhân tộc, ta chẳng thấy nó gây ra được ảnh hưởng gì không thể vãn hồi."
"Bắt đầu dữ dội như vậy, nếu sau đó không tiếp tục nổi, rất dễ phản tác dụng."
"Nhưng nếu Phù Du thành công, tu chân giới biến thành Phù Du Thiên Địa, thì Thần Ma cảnh chẳng lẽ sẽ dừng việc xâm lấn? Ngươi đã nói rồi, Thần Ma ở trên Phù Du, sao cam chịu đứng dưới ?"
"Phù Du nuốt tu chân giới, Thần Ma nuốt Phù Du, đến cuối cùng, nơi này cũng sẽ biến thành Thần Ma chi địa, còn Phù Du, chỉ là tồn tại để chuyển tiếp."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Mà nguyên do cần phải dùng đến Phù Du làm trung gian, có lẽ bởi vì kế hoạch của Thần Ma trong việc bao phủ tu chân giới đã gặp phải trở ngại, mà kẻ cản đường đó chính là…"
"Ta."
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Khi Sở Lạc kết đan, trải qua cửu cửu thiên kiếp, thiên tượng xuất hiện đã trực tiếp tiêu trừ vô số tử địa đã định hình trong tu chân giới. Chuyện đó, kẻ có tâm nhất định đã chú ý.
Kẻ nắm giữ Thanh Ngọc Tâm Ma Kiếm vốn chẳng màng thế sự, nay lại theo nàng quay về Lăng Vân Tông, hiện tại là người mạnh nhất trong tu chân giới, lại càng khiến người khác phải kiêng dè.
"Ta bắt đầu nghi ngờ, kẻ giữ món quỷ vật tạo thần cuối cùng, chính là nằm trong yêu tộc."
"Nếu đúng là yêu tộc đứng sau tất cả, thì lần này, kẻ địch của chúng ta e rằng không chỉ là một con Phù Du…"
—
Thanh Ngọc cổ kiếm c.h.é.m vỡ trường kiếm trong tay U Bàn, toàn thân hắn đã chi chít những vết thương bị kiếm khí cắt trúng. Nhìn mảnh vỡ rơi xuống đất, hắn chẳng hề tức giận, ngược lại còn khẽ cười.
"Không hổ là đệ nhất kiếm đạo, từng ấy năm trôi qua, ngươi đã khác hẳn với Kỳ Thanh Vũ trong ký ức của ta, mạnh hơn rất nhiều."
Kỳ Thanh Vũ siết kiếm, mày nhíu chặt: "Ta không muốn g.i.ế.c ngươi, tránh ra."
"Thanh Vũ," U Bàn cười khổ một tiếng, "bao năm qua ta vẫn luôn tìm ngươi, con đường phi thăng đã đóng, tu hành vốn là đường chết. Ta nghĩ, nhất định ngươi có thể đưa ta sống đến được thế giới kế tiếp. Nhưng không ngờ, kẻ từng kiêu hùng bất khuất như ngươi, giờ lại đến cả lập trường cũng chẳng có nữa!"
"Tại sao nhất định phải có lập trường?" Kỳ Thanh Vũ lạnh lùng đáp, "ôm thiên hạ trong lòng quá mệt mỏi, hiện tại ta chỉ muốn giữ lấy mái nhà duy nhất."
U Bàn nhìn ánh mắt kiên định của hắn, trong phút chốc thất thần.
Khác quá.
Không còn là kẻ không màng tất cả nữa, mà là người biết trân trọng điều duy nhất mình muốn giữ.
"Vậy thì ngươi cứ nghe lời sư muội mãi sao? Dù nàng bảo ngươi g.i.ế.c người, ngươi cũng đi làm?"
"U Bàn," ánh mắt tuyệt đẹp kia gắt gao nhìn hắn, "buông tha cho ta đi."
Câu nói ấy khiến tim U Bàn chấn động dữ dội, hắn sững người một hồi lâu.
"Thanh Vũ, ngươi không thể cứ mãi trốn tránh như vậy," yết hầu hắn khẽ động, "Sở Lạc còn nhỏ, nàng vẫn là một đứa trẻ, nàng chẳng hiểu gì, chẳng biết gì, không biết mình đang đối đầu với ai, chỉ dựa vào một chút liều lĩnh và ngông cuồng mà xông lên."
"Ngươi là sư huynh của nàng, ngươi không thể để mặc nàng tự đ.â.m đầu vào chỗ c.h.ế.t được! Thanh Vũ, ngươi nên kéo nàng về con đường đúng đắn."
"U Bàn," ánh mắt Kỳ Thanh Vũ nhìn hắn càng thêm phức tạp, "kỳ thực trong lòng ngươi, chưa từng thừa nhận nàng là người của Thiên Tự mạch Lăng Vân Tông, cũng chưa từng thực lòng xem nàng là sư muội của ta. Ngươi… vẫn mãi dừng lại ở năm trăm năm trước."
U Bàn sững sờ nhìn y.
"Ngay từ đầu, ngươi đã cho rằng nàng sẽ bị Tả Hoằng Thận g.i.ế.c chết, nàng chỉ là một quân cờ ngắn ngủi bị hy sinh mà thôi."
Nghe vậy, U Bàn bật cười.
"Đúng vậy, ta đã biết từ lâu, tất cả của nàng đều là sắp đặt. Bị ức hiếp, cùng tỷ tỷ song sinh c.h.é.m g.i.ế.c nhau. Chỉ là ta không ngờ, Kim Tịch Ninh thật sự thu nàng làm đồ đệ, Phá Chiều trường thương lại nhận nàng làm chủ. Nhưng nàng, chung quy vẫn quá yếu… Nếu sinh ra sớm năm trăm năm, có lẽ ta đã cam tâm tình nguyện làm hộ đạo giả cho nàng."