"Nếu ngày đó ngươi không xuất hiện, thì mọi chuyện hẳn sẽ tiến theo kết cục đã định, không có bất kỳ sai lệch nào."
"Kim Tịch Ninh thu nàng làm môn hạ, nhưng chưa từng truyền dạy cho nàng bất kỳ bản lĩnh nào. Ngươi có thêm một sư muội, nhưng giữa hai người lại giống như người xa lạ chưa từng gặp mặt. Vậy tại sao ngươi nhất định phải cứu nàng?"
Kỳ Thanh Vũ nhìn U Bàn với vẻ mặt không hiểu nổi kia, ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo.
"Ta chưa từng xem nàng là người ngoài. Ba thước thanh phong, vốn nên vì người muốn bảo vệ mà rút kiếm …câu này là do ngươi nói ra trước, mà người đầu tiên quên đi, cũng là ngươi."
Trong trí nhớ của hắn thấp thoáng hiện lên hình ảnh một cô bé gầy gò, quần áo rách rưới, chân trần bám đầy bụi đất, dáng vẻ nhếch nhác, chính là ở Minh Nguyệt thành hơn mười năm trước. Nàng nói muốn lên tiên sơn, nhưng hắn đã nhìn ra, trên người nàng không có linh căn.
Hôm đó, đại trận hộ tông mà sư tổ lưu lại đột nhiên chấn động dữ dội.
Kỳ Thanh Vũ còn tưởng có địch nhân tấn công Lăng Vân Tông, đang chuẩn bị xuất thủ.
Khi bay lên tầng mây, hắn nhìn thấy cô bé đáng thương kia đang nằm trong vòng tay sư tôn. Ánh mắt sư tôn khi nhìn nàng, lại giống hệt ánh mắt từng dành cho hắn năm xưa.
Cũng từ hôm đó, Kỳ Thanh Vũ biết rằng, mình có thêm một sư muội.
Ban đầu, trong lòng hắn có chút khó chịu.
Sư tôn có đồ đệ mới, liệu có quên mất hắn và Chu Sa sư tỷ hay không?
Lăng Vân Tông nợ Thiên Tự mạch quá nhiều, nếu đem hết bù đắp đặt lên người tiểu sư muội này, thì có phải sẽ nuông chiều nàng quá mức không?
Mãi đến năm năm sau, hắn và Sở Lạc mới lần đầu gặp nhau tại Minh Nguyệt thành.
Mùa đông năm ấy tuyết rơi đầy trời, nàng đưa cho hắn một miếng bánh đậu nóng hổi.
Sau đó nàng hỏi một câu:
"Ngươi có muốn về Lăng Vân Tông với ta không?"
Sở Lạc không phải người đầu tiên nói với hắn câu ấy. Bạch Thanh Vũ năm xưa cũng từng nói hắn hệt như thế, không sai một chữ.
Hắn ở lại Minh Nguyệt thành suốt năm trăm năm, đó là lần đầu tiên trong lòng hắn nảy sinh ý niệm muốn rời đi.
Và cũng là lúc hắn buộc phải rời đi, bởi vì tiểu sư muội gan lì của hắn lại muốn một mình tiến vào Ma giới.
"Hừ..." U Bàn khẽ cười, trong tay lại hiện ra một thanh kiếm mới, "Xem ra chúng ta đều đã thay đổi, không còn là bản thân khi xưa nữa, cũng nên có một khởi đầu mới rồi."
"Ngươi nhất định phải cản ta?" Kỳ Thanh Vũ hỏi lại.
Linh phong đã bắt đầu lượn quanh thân U Bàn, hắn mỉm cười chậm rãi: "Năm xưa ta không bằng ngươi, hiện tại vẫn không bằng. Nhưng đã năm trăm năm trôi qua, ta tự nhiên cũng phải có chút tiến bộ. Thanh Vũ, chúng ta cược một phen đi, cược xem ta có thể ngăn được ngươi bao lâu."
Gương mặt Kỳ Thanh Vũ cũng dần trở nên nghiêm nghị, kiếm khí ngưng tụ mơ hồ nơi đầu ngón tay.
–
Khi trở về nơi ở, Sở Lạc cố ý đụng mặt với Bao Tiểu Lâm và Vu Ngạo, thế nhưng hai người kia lại không còn bộ dạng oán hận như trước nữa, chỉ liếc nàng một cái lạnh lùng như thể đang nhìn một người đã chết.
Khoảnh khắc đối diện đó không có lấy một lời mỉa mai hay châm chọc, sự yên lặng ấy lại khiến lòng Sở Lạc cảm thấy không được yên ổn. Đợi đến khi bóng dáng hai người kia khuất dần, nàng vẫn đứng nhìn theo, trong lòng thấp thoáng cảm giác bất lực.
"Xem ra là đã hạ quyết tâm g.i.ế.c ta rồi."
【Ra tay trước thì sống, chậm tay thì chịu chết.】
Sở Lạc khẽ nghiêng đầu.
Vậy thì tìm một cơ hội xử lý luôn hai kẻ này đi, để khỏi lưu lại hậu hoạn về sau.
Ngày hôm sau, yến hội tại Hải Thành chính thức bắt đầu, tất cả sinh linh đã quy thuận Phù Du đều tụ hội bên bờ biển, mục đích của yến hội này là để các bên giao lưu, làm quen với nhau.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ba vị được cho là từng diện kiến “Thiên Đạo” vẫn chưa xuất hiện, nên hội tiệc cũng chưa náo nhiệt lắm.
Là người chủ trì của Bình Ninh Nghĩa Trang, Bao Tiểu Lâm có tư cách tiến vào trung tâm yến hội giao lưu cùng các sinh linh Phù Du khác, còn Sở Lạc và Vu Ngạo chỉ có thể đứng xa xa ở vòng ngoài nhìn vào.
Sở Lạc cố ý giữ khoảng cách với Vu Ngạo, tránh để tên đó bất ngờ ra tay đánh lén từ phía sau. Đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc vang lên gần đó.
"Tiểu nữ Đông Nhi, thế nào rồi? Trong kia có náo nhiệt không?" Giao nhân Đới Sam lững thững bơi tới, mỉm cười nói với nàng.
Sở Lạc quả thật không ngờ, trong dịp hiếm có được tụ họp cùng đồng loại thế này, vẫn có nhã hứng chạy tới tìm mình.
"Ta cũng không có tư cách vào trong đâu, mỹ nhân tỷ tỷ đừng trêu ta nữa."
Đới Sam tiếp lời: "Dù có náo nhiệt thì cũng chẳng có gì đáng xem, bởi vì phần quan trọng vẫn chưa bắt đầu."
"Phần quan trọng chắc là đợi ba vị kia đến nhỉ."
"Không sai, nghe nói lần này họ còn mang đến ý chỉ của Thiên Đạo nữa đấy." Đới Sam vừa nói vừa lặng lẽ quan sát biểu cảm của Sở Lạc, thấy ánh mắt nàng thoáng d.a.o động, không khỏi cười khẽ: "Quả nhiên, mỗi lần ta nhắc đến Thiên Đạo, ngươi đều rất hứng thú."
"Nếu không nhờ mỹ nhân tỷ tỷ nói cho ta biết, ta còn chẳng biết là có thứ gọi là Thiên Đạo đâu."
Nghe vậy, mắt Đới Sam khẽ chớp chớp.
Đúng lúc ấy, từ nơi giao nhau giữa biển và bãi cát vang lên một trận xôn xao, ánh mắt cả hai người đồng loạt nhìn về phía ấy.
"A, chẳng phải đã có một người đến rồi sao?" Đới Sam cười khẽ nói.
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Chỉ thấy ngoài khơi có một hòn đảo nhỏ đang trôi dần về phía bờ, trên đảo còn có nhiều sinh vật khác nhau. Nhưng khi lại gần, mọi người mới nhìn rõ, đó không phải là đảo mà là một tấm mai rùa khổng lồ.
Mai rùa rũ bỏ những thứ trên lưng, càng đến gần bờ thì thân hình càng thu nhỏ lại.
Tới khi cập bờ, thân hình đã chỉ còn cỡ một người bình thường.
Trên yến hội, ngày càng nhiều sinh linh Phù Du tụ lại, chuẩn bị nghênh đón yêu quái rùa kia.
Chẳng bao lâu sau, một lão giả tóc trắng râu dài từ biển bước ra, khoác trường bào xanh thẫm, lưng vẫn đeo chiếc mai rùa, đối mặt với đám yêu tu tâng bốc xung quanh lại tỏ ra lười nhác, chẳng hứng thú gì.
"Người đó là Công Nghi, rùa tinh vạn năm ở Nam Hải, Thiên Đạo để ý tới lão ta cũng là điều dễ hiểu." Đới Sam đứng bên Sở Lạc nói.
"Vậy thì thật là... sống lâu thật đấy." Sở Lạc thì thào.
Ngay sau khi rùa tinh Công Nghi tới nơi, bầu trời trên cao bỗng vang lên từng đợt tiếng chim kêu. Mọi người ngẩng đầu nhìn, thấy trên đầu không biết từ bao giờ đã tụ tập vô số chim muông, lúc này đồng loạt bay tán loạn, để lộ ra một nam tử có đôi cánh chim ưng đang chậm rãi đáp xuống.
"Quả nhiên là Lận Cừu, hắn rất thích gây mấy trò phô trương thế này." Giọng Đới Sam mang theo vài phần bất mãn.
Sở Lạc ngẩng đầu nhìn về thân ảnh đang hạ xuống từ bầu trời: "Nguyên thân hắn là chim ưng sao?"
"Chim ưng biển." Đới Sam nhàn nhạt đáp.
Ánh mắt Sở Lạc lập tức thay đổi.
Chim ưng biển?
Vị Thanh Bá trong nhà cây dường như cũng là chim ưng biển.
"Đừng nhìn hắn nữa, ngươi là nhân tộc, lại còn là phàm nhân, hắn rất ghét loại người như ngươi." Đới Sam nhắc nhở.
Nghe vậy, Sở Lạc vội thu ánh mắt về.
Trong hội tiệc, đám đông ban đầu vây quanh rùa tinh Công Nghi lúc này đều đổ dồn về phía Lận Cừu, nhưng lão rùa kia lại không hề khó chịu chút nào, trái lại còn ngồi phệt xuống một chỗ bắt đầu... ngáy ngủ.
Lận Cừu thì một mặt hưởng thụ sự tâng bốc, một mặt nhìn quanh tứ phía, giọng nói đầy khinh bỉ:
"Ngay cả Công Nghi lão bá cũng đã tới rồi, sao con thỏ tinh kia còn chưa ló mặt!"