Sau tiếng nói kia, trong đám đông vang lên tiếng xì xào bàn tán.
“Con thỏ tinh Bạch Mai kia, chính là một trong ba người từng thấy dung mạo chân thực của Thiên Đạo. Mà nàng cũng là kẻ khiến người ta khó hiểu nhất. Thiên Đạo tại sao lại coi trọng nàng? Thực lực không có, kinh nghiệm cũng không.”
Lời của Đới Sam vừa dứt không bao lâu, nơi cửa vào yến hội đã có một thiếu nữ bước tới.
Tóc trắng, áo trắng, thậm chí cả lông mi cũng là màu trắng. Nước da trắng mịn như tuyết, đôi mắt đỏ to tròn lấp lánh linh động, gương mặt luôn mang theo nụ cười dịu dàng.
“Ta đến trễ rồi sao?” Bạch Mai như không để ý đến lời Lận Cừu vừa nói, vẫn dịu dàng cất tiếng: “Xin lỗi, đường xa quá.”
“Trọng tâm của yến hội bắt đầu rồi, tiểu nữ, ta không ở đây bồi ngươi nữa đâu.” Đới Sam chớp mắt với Sở Lạc, đoạn xoay người tiến về phía yến hội.
Rất nhanh sau đó, “món chính” do Bình Ninh Nghĩa Trang chuẩn bị cũng được dâng lên. Các sinh linh Phù Du đồng loạt an tọa, bắt đầu thưởng thức hương vị của xác khô. Cùng lúc đó, pháp trận cách âm cũng được kích hoạt, Sở Lạc không còn nghe được bất kỳ âm thanh nào bên trong.
Hiển nhiên, đám người này đang thương lượng điều gì đó, thông tin bên trong hẳn vô cùng quan trọng.
Ánh mắt Sở Lạc lướt qua Bao Tiểu Lâm đang ngồi trong yến hội.
Có lẽ, sau này nàng phải tìm cách xâm nhập ký ức của Bao Tiểu Lâm.
Ngồi ngó thế này cũng chẳng ích gì, Sở Lạc dứt khoát quay người rời khỏi nơi đó.
Yến hội sẽ kéo dài ba ngày, mà Thời Yến chỉ còn năm ngày để sống.
Tại nhà trọ Thu Lai.
Khi Sở Lạc đến nơi, Thời Yến lại không có mặt trong quán. Nàng chờ chừng nửa canh giờ, cuối cùng mới thấy thân ảnh quen thuộc trở về.
Thời Yến có vẻ hơi bất ngờ khi thấy nàng.
“Xảy ra chuyện gì sao?”
Sở Lạc liếc về hướng Thời Yến vừa đi về.
“Tiểu ca lúc nãy đi đâu vậy?”
“Tìm người.”
Nghe vậy, Sở Lạc khẽ nhíu mày: “Ngươi đang tìm ai?”
Thời Yếm nhìn nàng một lúc, không biết phải mở lời thế nào.
Hắn dĩ nhiên là đi tìm Kỳ Thanh Vũ và Kim Tịch Ninh. Trước đó đã biết nơi ở của Sở Lạc, nếu tìm được bọn họ, báo tin cho họ xong, cũng coi như hoàn thành tâm nguyện cuối cùng.
“Ôi chao, ta không nên hỏi chuyện đó nhỉ. Dù sao đây cũng là bí mật của tiểu ca, mà thân phận nhân tộc như ta muốn sống sót trong thời đại này cũng đâu dễ dàng.”
Thấy Sở Lạc cố ý chuyển đề tài sang chuyện thân phận “kẻ đánh cược”, trong mắt Thời Yến hiện lên một tia nghi hoặc.
Giờ phút này Sở Lạc đã đoán ra hành tung gần đây của hắn. Có lẽ hắn biết bản thân chẳng còn sống được bao lâu nên mới không cần che giấu nữa. Thế nhưng Sở Lạc lại lo ngại rằng hành động của hắn sẽ kéo theo việc thân phận nàng bị bại lộ. Như thế, e là nàng sẽ không đợi được sư tôn và sư huynh tới kịp.
“Ta nhớ lần đầu gặp ngươi, là lúc ngươi muốn tìm Thanh Bá để đổi thân phận. Bây giờ đổi được chưa? Hay là theo ta đến tìm ông ta một lần nữa?”
Thời Yến không hiểu ý.
Nhưng vẫn gật đầu.
Dù sao sự an nguy của Sở Lạc cũng liên quan đến việc liệu Phù Du Quỷ Cảnh có được phong ấn lại hay không. Có thêm một người đi cùng nàng, cũng tăng thêm chút an toàn.
Vẫn là gốc cây đen sém ấy, vẫn là căn nhà gỗ đóng kín cửa trên thân cây.
Chỉ là lần này, khi hai người vừa đến trước cửa, cánh cửa đã tự động mở ra từ bên trong.
“Ngươi thế mà lại quay về đây.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thanh âm già nua của Thanh Bá vọng ra từ trong nhà.
Dưới ánh đèn dầu xanh mờ, một đôi mắt ưng nhìn chằm chằm vào Sở Lạc một hồi lâu, sau đó mới dời sang Thời Yến.
“Là tên đánh cược lần trước... Các ngươi là cùng phe à?”
“Lần trước thì không, lần này thì đúng là vậy.” Sở Lạc mỉm cười, rồi tự nhiên ngồi xuống đối diện Thanh Bá.
Thấy hành động của nàng, Thanh Bá lại hỏi: “Ngươi không sợ nữa à?”
“Hôm đó, ta đến đây là để tìm cách chuyển chức, kết quả lại bị ngươi ép đổi thân phận.”
“Làm vậy cũng giúp ngươi thoát khỏi cái đám cấp trên phiền toái trong Bình Ninh Nghĩa Trang kia. Chẳng lẽ không phải đúng nguyện vọng của ngươi sao?”
“Nếu hôm ấy ngươi chịu nói rõ ràng, có khi ta cũng không phản cảm đến vậy.”
“Vậy lần này ngươi tới đây là nghĩ thông rồi, muốn đổi thân phận... hay là vì tên đánh cược sắp c.h.ế.t này?”
Nhìn khuôn mặt chim ưng trước mặt, Sở Lạc không khỏi nhớ tới Lận Cừu – gã chim ưng biển trong yến hội.
“Hôm nay là một ngày đặc biệt, Thanh Bá hẳn là biết rõ.”
Nghe vậy, Thanh Bá thoáng khựng lại, ánh mắt gắt gao nhìn nàng.
“Ngươi rốt cuộc muốn nói gì?”
“Lệch đề rồi.” Sở Lạc cười nhẹ, rồi nói tiếp: “Lần này ta đến, không phải để đổi thân phận, mà là để cùng Thanh Bá... bàn một vụ làm ăn.”
Thanh Bá phe phẩy tay, khiến ngọn đèn dầu bên cạnh sáng thêm vài phần.
“Mỗi người đến đây đều là để bàn chuyện mua bán. Nếu ngươi không định đổi thân phận với bất kỳ ai, thì muốn lấy gì từ ta? Và có thể đưa lại cho ta điều gì?”
“Trước tiên, ta muốn hiểu rõ hơn về chuyện đổi thân phận. Thanh Bá đã để mắt đến thân phận nhàn tản của ta ở Bình Ninh Nghĩa Trang, vậy hẳn cũng sẽ quan tâm tới thân phận chưởng sự ở đó chứ? Còn vị tiểu ca chẳng còn sống được bao lâu này, đổi thân phận với một khổ sai khác trong Bình Ninh Nghĩa Trang, chẳng phải là rất hợp lý sao?”
Lời của Sở Lạc vừa dứt, ánh mắt của Thanh Bá lại lần nữa dừng trên người Thời Yến.
Thời Yến có vẻ rất bất ngờ, hiển nhiên đây là lần đầu tiên hắn nghe đến kế hoạch này của nàng.
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
“Bình Ninh Nghĩa Trang được Thiên Đạo bảo hộ. Dù ngươi có đưa ra điều kiện hấp dẫn thế nào, chúng ta cũng không thể động đến bọn họ.” Thanh Bá gắng giữ giọng bình thản.
Nhưng trong lòng hắn cũng hiểu rõ, người này sẽ không vô cớ đưa ra đề nghị như thế. Có lẽ nàng có cách khiến chuyện này thành công.
“Các ngươi không thể động đến, nhưng ta thì có thể.” Sở Lạc chậm rãi mỉm cười. “Trong Bình Ninh Nghĩa Trang chẳng có quy định nào cấm tự tàn sát lẫn nhau cả. Mấy ngày nữa, bọn họ định g.i.ế.c ta trong khu rừng nhỏ, điều đó chẳng phải chứng minh rằng, ta hoàn toàn có thể g.i.ế.c lại họ sao?”
“Ngươi chỉ là một phàm nhân.” Thanh Bá lạnh lùng nhìn nàng.
Lời đó rõ ràng là để hạ thấp nàng, nhưng trong đầu hắn đã bắt đầu nhanh chóng suy tính, làm thế nào để một phàm nhân có thể g.i.ế.c được tu sĩ.
“Chính vì vậy nên ta mới tìm đến ngươi.”
Trong đôi mắt Sở Lạc hiện lên ánh sáng lạnh lẽo khiến Thanh Bá không khỏi rùng mình.
“Chuyện này thành công rồi, ngươi sẽ trở thành chưởng sự của Bình Ninh Nghĩa Trang. Hôm nay cũng đúng lúc là ngày bắt đầu đại yến ở Hải Thành. Ta tận mắt thấy chưởng sự của Bình Ninh Nghĩa Trang có tư cách vào yến hội, còn được trò chuyện với không ít nhân vật lớn, nhất là kẻ tên Lận Cừu kia… nhân vật lớn đó.”
Đôi mắt ưng của Thanh Bá rõ ràng trầm xuống, nhưng ngay khi sắp d.a.o động, hắn lại bỗng lấy lại tinh thần.
“Ngươi đã có gan g.i.ế.c cả cấp trên của mình, sao không tự mình đổi thân phận, trở thành chưởng sự của Bình Ninh Nghĩa Trang? Còn đến tìm ta làm gì?”
Nghe vậy, Sở Lạc khẽ mỉm cười.
“Thanh Bá quên rồi sao? Trước đây ta đến tìm ngươi chuyển chức cũng là vì không hợp với cấp trên. Bây giờ nếu có thể đổi người mà vẫn làm một kẻ nhàn nhã, tự do tự tại, thì ta cần gì phải chen chân làm chưởng sự?”
“Vậy còn hắn?” Thanh Bá trầm ngâm một lát, rồi ra hiệu về phía Thời Yến. “Ngươi giúp hắn làm gì?”
“Hắn à?” Sở Lạc nhếch môi. “Ta kéo về cho đủ đầu người thôi.”