Mở ống trúc lấy tờ giấy bên trong ra, lần này tình báo Quỷ Vương lại một lần nữa đánh dấu vị trí hiện tại của nàng.
Nếu rơi vào tay Việt Kim, với bài học lần trước, chỉ e lần này hắn sẽ lựa chọn phương pháp kín đáo hơn để tiếp cận nàng.
May mắn là hiện tại thuộc hạ của nàng đã rải khắp toàn bộ sòng bạc ngầm, chỉ cần bám sát theo dõi hắn, cố chịu đựng thêm hai canh giờ rồi rời đi sớm thì sẽ an toàn.
Khoảng cách giữa vị trí của Việt Kim và sòng bạc Phụng Minh khá xa, giờ đây Sở Lạc cũng có thể yên tâm đến đó hội ngộ với Thời Yến.
Bên trong sòng bạc Phụng Minh, Thời Yến đang đếm lại số đao Thiên Mệnh còn lại.
Chỉ còn mười thanh.
Ban đầu hắn chỉ cần đánh cược thêm hai ván là có thể rời đi, dù có thua sạch cũng chỉ mất thêm sáu thanh, nhưng lại phải nghĩ cách lấy được Mê Hương.
Trong sòng bạc Phụng Minh, người tham gia đặt cược không dùng vàng bạc thông thường, mà phải lấy chính vật phẩm quý giá của bản thân làm vật thế chấp.
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Phần thưởng cho người thắng rất hậu hĩnh, nhưng nơi này mang tà khí, Thời Yến vẫn chưa thắng được ván nào.
May mà thứ họ cần là Mê Hương vốn là phần thưởng an ủi, chỉ cần tham gia đủ số ván là có thể lấy được.
Thời Yếm thu Mê Hương vào tay áo, đang chuẩn bị rời khỏi sòng bạc thì bất ngờ bị người khác nắm lấy cánh tay.
“Này huynh đệ, đừng vội đi, thêm một ván nữa đi, chỉ một ván thôi.”
“Không cần.” Hắn nhàn nhạt đáp, gạt tay người kia ra, tiếp tục đi về phía trước.
Ai ngờ vừa bước vài bước, liền bị năm sáu tên vệ sĩ chặn đường, trong đó có một người tu vi còn cao hơn hắn.
“Huynh đệ, đừng có làm mất vui vậy chứ, hôm nay gặp nhau ở sòng bạc Phụng Minh chẳng phải là duyên phận sao? Cơ hội hiếm có thế này, không nên rời đi vội. Nghe lời, thêm một ván thôi, bất kể thắng hay thua, tụi ta sẽ để ngươi rời đi.”
Thời Yến nhìn kẻ trước mắt bằng ánh mắt phức tạp.
Hắn không thấy chiếc mặt nạ Thỏ Đen trên mặt ta sao? Lại dám trơ trẽn nói dối ngay trước mặt thế này?
Tầng hai của sòng bạc, trong một căn phòng rộng lớn, một nam nhân mang mặt nạ Phượng Hoàng đang đi qua từng cái xác nằm rải rác dưới sàn.
“Bốn... năm... sáu, chỉ còn thiếu một chiếc mặt nạ Thỏ Đen.”
“Chiếc đó dễ tìm thôi, Thỏ Đen có lẽ là loại mặt nạ phổ biến nhất.” Tên thuộc hạ đứng bên cạnh vội vàng đáp.
Nam nhân mang mặt nạ Phượng Hoàng khẽ thở dài: “Đêm nay thật hiếm khi may mắn trở thành chủ nhân sòng bạc Phụng Minh, mà trong bảng vật phẩm lại chẳng có món nào ta muốn.”
“Vẫn còn mặt nạ Quỷ Vương mà.” Thuộc hạ tiếp lời.
“Suỵt.” Nam nhân liếc nhìn đám xác c.h.ế.t nằm trên mặt đất: “Nói năng cẩn thận, cẩn thận lời nói, biết đâu Quỷ Vương của đêm nay đang nghe thấy đó. Đã sang nửa đêm, ta không muốn mạo hiểm đi khiêu chiến Quỷ Vương đâu.”
Thuộc hạ nghe thế cũng có chút hoảng hốt.
“Người của chúng ta đã để mắt đến một kẻ đang mang mặt nạ Thỏ Đen trong sòng bạc rồi, lại còn là Người cược đao nữa. Đợi hắn đánh cược đến khi hết sạch đao Thiên Mệnh rồi c.h.ế.t đi, chiếc mặt nạ Thỏ Đen cuối cùng cũng sẽ nằm trong tay chúng ta.”
Nam nhân mang mặt nạ Phượng Hoàng gật đầu khẽ: “Đi đi, đừng để ta chờ lâu.”
Sau khi thuộc hạ rời đi, ánh mắt hắn lại một lần nữa nhìn xuống những xác c.h.ế.t dưới đất.
Lúc này, những xác c.h.ế.t ấy bỗng đồng loạt mở mắt, cứng ngắc đứng dậy.
Hắn bình tĩnh nhìn, thong thả nói: “Quỷ Vương ơi Quỷ Vương, ta với ngươi nước sông không phạm nước giếng, những lời ban nãy ngươi đừng để bụng nhé.”
Những hành thi kia không biểu lộ điều gì bất thường, nam nhân mang mặt nạ Phượng Hoàng cũng tiễn mắt nhìn họ rời khỏi phòng, rồi lại một mình tung xúc xắc chơi đùa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hắn nào hay biết, đám hành thi đó vừa rời khỏi phòng liền lập tức tăng tốc, rất nhanh đuổi kịp tên thuộc hạ vừa rồi, một kẻ siết cổ từ phía sau, kẻ kia ra tay đánh vỡ nội tạng, g.i.ế.c c.h.ế.t hắn không một tiếng động.
Cùng lúc đó, Sở Lạc đang trên đường tới sòng bạc Phụng Minh.
“Nước sông không phạm nước giếng?”
Nàng bật cười khẽ.
“Nếu ngươi không đến trêu chọc ta, ta cũng chẳng định g.i.ế.c ngươi làm gì.”
Bên trong sòng bạc Phụng Minh vẫn náo nhiệt như cũ, chỉ là tiếng ồn ào lúc này đều phát ra từ trận hỗn chiến dưới đại sảnh tầng một.
Hơn mười kẻ mang mặt nạ khác nhau vây Thời Yến ở trung tâm, mấy lần suýt nữa đã giật được mặt nạ trên mặt hắn.
Đám khách cược đã lùi ra hai bên chỉ đứng xem, vẻ mặt ai nấy đều dửng dưng như thể đã quá quen thuộc với cảnh này, ngược lại còn tỏ ra hứng thú bàn luận.
“Này, không ngờ tên kiếm tu này cũng giỏi đấy chứ, đến giờ mà vẫn chưa chết.”
“Có giỏi mấy thì cũng không thoát được đâu, thử nghĩ mà xem, nếu hắn mà rút được mặt nạ hữu dụng khi vào sòng bạc đêm nay thì giờ chắc đã vô địch rồi.”
“Vận may cũng là một phần thực lực mà, chỉ trách hắn xui xẻo, đúng lúc chủ sòng bạc Phụng Minh lại để mắt đến mặt nạ của hắn. Dù hôm nay có thắng hay không thì cũng đừng mong rời khỏi nơi này.”
“Từ lâu đã nghe nói sòng bạc Phụng Minh này là vật sống, sẽ nuốt người, mà ta vẫn chưa từng thấy nó ăn thịt ai.”
“Đợi khi ngươi thua đến cái quần cũng chẳng còn, nó sẽ đến ăn ngươi đấy.”
“Ha ha ha, ta đâu dám đánh đến mức mất cả quần, ta còn chưa muốn c.h.ế.t đâu!”
“Người đến đây đều cảnh giác cả, đặt cược rồi rút sớm là thượng sách, nhưng nếu bị chủ sòng để ý thì muốn đi cũng chẳng dễ đâu.”
“Tặc tặc, đúng là con thỏ đen xui xẻo.”
Dưới tầng một vẫn đang hỗn chiến dữ dội, bỗng từ trên cao có một bóng người đáp xuống, vừa hiện thân đã vung sáo ngọc đ.â.m thẳng về phía Thời Yến. Luồng khí mạnh mẽ ép hắn phải liên tục lùi bước, va gãy mấy cây cột mới có thể dừng lại.
Vừa định thần lại, Thời Yến liền ngẩng đầu nhìn về phía kẻ vừa đến.
Nam nhân mang mặt nạ Phượng Hoàng đang thảnh thơi xoay xoay cây sáo trong tay, nhè nhẹ gõ lên lòng bàn tay.
“Kiếm ý như sấm vang, đạo hữu, xem ra ta đã đoán được thân phận của ngươi rồi.”
“Ngươi là ai?” Thời Yến cất lời, m.á.u tươi trào ra từ môi, nhuộm đỏ khóe miệng.
“Trước kia là ai không quan trọng, điều quan trọng là hiện giờ ta là chủ nhân sòng bạc Phụng Minh. Còn ngươi, cho dù trước kia có là ai đi nữa, hôm nay đã bước vào địa bàn của ta, dù có là sư tôn của ngươi đến đây cũng không cứu được.”
“Ta không cho rằng mình nhất định phải chết. Các hạ, xin mời nhường đường.”
“Ồ?” Hắn nhếch môi cười lạnh: “Vậy thì thử nói xem, lối thoát của ngươi nằm ở đâu?”
Thời Yến im lặng trong chốc lát, sau đó ngẩng đầu nhìn lên phía trên.
Thấy hành động đó của hắn, người mang mặt nạ Phượng Hoàng và cả đám người trong sòng bạc đều ngẩng đầu theo.
Chỉ trong khoảnh khắc, mấy bóng người không đeo mặt nạ từ tầng hai nhảy xuống. Những người ở tầng một còn chưa kịp hiểu tại sao bọn họ mất mặt nạ mà vẫn hành động được, thì cánh cửa lớn của sòng bạc Phụng Minh đã bị phá tung, càng nhiều người hơn tràn vào.
Bọn họ chẳng khác nào những con rối không biết đau đớn, phá tan hàng phòng thủ của đám tay sai dưới trướng chủ sòng, lao thẳng về phía nam nhân mang mặt nạ Phượng Hoàng.
Sự thay đổi bất ngờ khiến tất cả khách cược trong sòng bạc đều hoảng loạn, ai nấy đều tìm đường bỏ chạy ra ngoài. Thế nhưng lũ hành thi vô hồn kia vẫn đang không ngừng đổ vào trong, số lượng cực đông, thực lực cực mạnh, chỉ trong thoáng chốc đã đứng chật kín toàn bộ đại sảnh sòng bạc Phụng Minh.
“Đường sống của ta, đến rồi.”
Ngay khi lời Thời Yến vang lên, xung quanh hắn và kẻ mang mặt nạ Phượng Hoàng đã đứng chật kín thuộc hạ của Quỷ Vương.