Sở Lạc nghĩ đến sòng bạc ngầm dưới lòng đất kia, mỗi ngày đều có rất nhiều người chết, nhưng bọn họ lại phân bố rải rác khắp nơi trong Phù Du Thiên Địa hiện giờ. Nghĩa trang Bình Ninh chỉ có thể thu được một phần nhỏ, thật đáng tiếc.
Hôm nay đã bận rộn cả ngày, Thanh Bá suy nghĩ đến việc Sở Lạc chỉ là thân phận phàm nhân, nếu không nghỉ ngơi sẽ kiệt sức mà chết, bèn để nàng ở lại nghĩa trang Bình Ninh nghỉ ngơi, còn bản thân cùng Thời Yến tiếp tục ra ngoài tìm xác người.
Có điều, hơn hai trăm t.h.i t.h.ể thu được lúc trước đều đến từ các trấn nhỏ xung quanh. Kế tiếp nếu muốn gom đủ số lượng, tất phải đi xa hơn, thời gian di chuyển cũng tăng lên, hiệu suất e rằng khó lòng giữ được như hiện tại.
Sở Lạc canh giữ trong nhà xác ngủ thiếp đi, chưa đến hừng đông thì bên ngoài truyền đến động tĩnh.
Thời Yến trở về sớm hơn dự định, Thanh Bá vẫn chưa quay lại.
"Chuyện gì vậy?" Sở Lạc vừa thấy hắn liền hỏi ngay.
"Ta có chuyện muốn nói với ngươi." Thần sắc Thời Yến hôm nay có chút khác thường.
"Ngươi nói đi."
"Chỉ là… không biết nên bắt đầu từ đâu."
Nghe vậy, trong lòng Sở Lạc đã đoán ra đôi phần.
"Hoa Hoa, tra ký ức hắn."
【Được.】
Khi ký ức của Thời Yến hiện lên trong thức hải, Sở Lạc mới hiểu rõ đầu đuôi sự việc.
Đêm qua, hắn chạm mặt người của Bình Chân Tông và từ miệng họ biết được một số tin tức.
Thì ra hai ngày trước, Kỳ Thanh Vũ đã vội vã quay về Bình Chân Tông. Hắn đoán sau khi lạc mất Sở Lạc, nàng có thể quay lại Kiếm Lăng để ẩn náu.
Nhưng Kỳ Thanh Vũ không tìm thấy nàng, ngược lại vì Kiếm Lăng đang bị lực lượng Phù Du ăn mòn, hắn buộc phải ở lại bảo vệ, tiếp tục giằng co với quỷ cảnh.
Ban đầu hắn không muốn, chỉ mong tìm được Sở Lạc.
Nhưng các tu sĩ còn sống trong tông môn đồng loạt quỳ xuống trước sơn môn cầu xin hắn ở lại, hy vọng hắn có thể ngăn cản Phù Du Thiên Địa tiếp tục mở rộng.
Cuối cùng, hắn mềm lòng.
Các tu sĩ Bình Chân Tông cũng hạ quyết tâm: ai có thể rời tông đều rời đi, kể cả những người được Kiếm Lăng bảo hộ, cũng rải khắp nơi tìm Sở Lạc.
Dù phải trả giá bằng bao nhiêu sinh mạng, họ cũng muốn truyền đạt được tin Kỳ Thanh Vũ vẫn đang giữ kiếm Lăng.
Một đệ tử tình cờ gặp được Thời Yến, và hắn dùng ám ngữ báo rằng Sở Lạc vẫn an toàn.
Nhưng đệ tử đó có thể mang tin về hay không… thì chưa biết được.
Hiện tại biên giới Phù Du Thiên Địa đã bị phong tỏa. Bên ngoài dù có nghĩ cách thì lực bất tòng tâm.
Sáng nay Thời Yến quay về gấp, chỉ để chuyển lời Kỳ Thanh Vũ đến Sở Lạc.
"Ta muốn nói… nếu ta chết, mong ngươi giúp ta mang thanh kiếm này về nhà."
Thời Yến nghiêm túc đưa thanh Thương Tiêu Luân Hồi kiếm đến trước mặt nàng.
Một câu nói, hai hàm ý.
Hắn đã không còn hy vọng vào tương lai. Đồng thời cũng cho Sở Lạc một lý do hợp lý để rời đi, quay về Bình Chân Tông.
Sở Lạc nhíu mày.
"Thời hạn còn chưa đến, đã vội giao phó hậu sự rồi. Chờ đến lúc thật sự phải chết, ngươi giao kiếm cho ta cũng chưa muộn."
Nói xong, nàng bước ra ngoài.
Thời Yến cau mày.
"Ngươi đi đâu?"
"Thu xác."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thời gian gấp rút, nàng nghỉ tạm một hai canh giờ là đủ. Thêm một người, việc gom đủ một nghìn t.h.i t.h.ể sẽ nhanh hơn.
Xác quanh vùng đã gom gần hết, nàng bèn đến các thành trấn xa hơn.
Trên đường cưỡi ngựa đi, từ xa nàng thấy giữa đường có một nam nhân đứng đó.
"Huỵch—" Sở Lạc giật cương dừng ngựa. Thân ảnh kia rất quen mắt, cảm giác bất an trỗi dậy.
Chưa kịp phản ứng, người kia đã xuất hiện ngay trước mặt.
Việt Kim vẫn khoác hắc y, mặt đeo mặt nạ, cẩn trọng vô cùng.
"Các hạ," Sở Lạc trầm giọng, "mưu tài hay hại mạng?"
Việt Kim không nói, chỉ điều động yêu lực. Bốn phía nổi lên yêu phong, sát khí lộ rõ.
Sở Lạc cảm nhận sát ý, bèn quyết định câu giờ.
"Tuy ta đã rời khỏi sòng bạc, nhưng người của nghĩa trang Bình Ninh có thiên đạo che chở, không dễ g.i.ế.c đâu."
"Ngươi nhận ra ta rồi?" Việt Kim khựng lại, có chút hứng thú.
"Các hạ giấu kín như vậy, ta sao biết thân phận thật. Nhưng nhìn cách làm, chắc ngươi không muốn thiên đạo biết được. Đáng tiếc, ta là người của Bình Ninh, luôn bị thiên đạo để mắt. Giết ta xong, ngươi nghĩ mình còn che giấu được không?"
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Mấy lời đoán mò của nàng lại đúng tim đen. Việt Kim càng thêm dè chừng, gió xung quanh cũng dịu đi.
"Ngươi thông minh quá, mà ta không thích để người như vậy sống, dù chỉ là phàm nhân."
"Nếu ngươi thấy g.i.ế.c ta lợi hơn, cứ ra tay."
Thấy phản ứng của hắn, Sở Lạc biết hắn sợ bị Phù Du phát hiện.
Chỉ cần hắn còn lo, nàng còn sống.
Trầm mặc chốc lát, Việt Kim cất lời:
"Mưu tài."
"Muốn gì?"
"Minh Dạ Hàn Hỏa."
Sở Lạc giật mình.
Thì ra hôm đó Việt Kim vì Minh Dạ Hàn Hỏa mà đến. Nếu hôm đó nàng đổi món khác, để lại dị hỏa thì hắn đã có thể đợi hôm sau quay lại lấy.
Đáng tiếc, nó đã bị nàng mang đi.
Sở Lạc nhíu mày.
Xui xẻo, lại trúng ngay thứ quý nhất của mình!
"Muốn tự đưa ra, hay để ta đến lấy?"
Thấy nàng im lặng, giọng hắn lạnh thêm.
Ngay sau đó, nàng tháo vòng bạc trên tay, ném về phía hắn.
"Phiền các hạ nhường đường."
Việt Kim nhận lấy, xem xét kỹ lưỡng — đúng là dị hỏa Minh Dạ Hàn Hỏa.
Thấy nàng biết điều, hắn khẽ cười, rồi né sang một bên.
"Giá!" Tiếng quát có chút tức giận vang lên, ngựa lao vút đi.
Việt Kim chẳng bận tâm.
Nhưng khi sắp khuất bóng, Sở Lạc quay đầu nhìn hắn.
Việc lớn chưa xong, không thể để xảy ra sơ suất. Tên yêu quạ kia, cứ chờ đấy!