Lần trước từ nghĩa trang Bình Ninh đến Hải Thành, họ mất tám ngày. đi ban ngày, nghỉ ban đêm. Lần này, Thanh Bá quyết định xuất phát vào ngày thứ năm, không chỉ phải đi suốt ngày đêm, mà nếu bốn ngày còn lại không thu đủ xác, họ sẽ phải tranh thủ cả trên đường mà tiếp tục gom.
Lần này, đội xe rõ ràng đông hơn lần trước, có tới ba phường xe tham gia. Vẫn phải để trống một số xe bánh gỗ để chứa xác gom được dọc đường, bởi đến nay, họ mới chỉ thu được hơn bảy trăm thi thể.
Trên đường đến Hải Thành, Thanh Bá và Thời Yến không nói lời nào, chỉ có Sở Lạc than phiền cùng Hoa Hoa trong thức hải.
Đi ngang qua một thành trấn, Thanh Bá vào trong thu được hơn hai mươi thi thể, không phí chút thời gian nào, lập tức hạ lệnh tiếp tục lên đường.
Nhìn dáng vẻ nghiêm túc ấy của hắn, Sở Lạc lấy ra tấm thẻ gỗ tròn nghịch trên tay.
Quả là kỳ lạ. Thanh Bá nắm giữ năng lực có thể trao đổi thân phận, vậy mà vào thời khắc thế này lại không tính đến những chuyện đó, mà vẫn cắm đầu thu xác rất mực chuyên tâm.
Còn Thời Yến thì khỏi nói — đúng là kẻ đầu óc cứng nhắc.
Từ lúc Thanh Bá trở thành người phụ trách, tuy ít trò chuyện, nhưng đối đãi với thuộc hạ cũng khá tốt.
Sở Lạc có hai tấm thẻ gỗ tròn do hắn đưa — vật có thể dùng để đổi thân phận. Thời Yến cũng có, là do Thanh Bá riêng khắc cho một cái.
Hắn còn nhắc một câu: “Cứng quá thì dễ gãy.”
Dù biết mình có thể chết, Thời Yến cũng chưa từng có ý định chuyển vận rủi của mình sang người khác bằng cách đổi thân phận.
Sau đó, Sở Lạc cũng được Thanh Bá giảng giải cách dùng thẻ: cả hai bên phải tự nguyện, và nếu không có năng lực của Thanh Bá hỗ trợ, thì hai người sẽ rơi vào một ngày hỗn loạn thân phận. Một ngày sau mới định hình lại, và trong vòng ba ngày kế tiếp không thể đổi tiếp.
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Về con yêu Thanh Bá này, ngoài chuyện lúc đầu dụ dỗ nàng để lấy thân phận nghĩa trang Bình Ninh, Sở Lạc không thấy hắn có điểm gì quá đáng hay tội lỗi gì rõ rệt.
Chỉ có điều là — hắn quá khát khao được vào nghĩa trang Bình Ninh.
Họ cố gắng chạy đua với thời gian, cuối cùng cũng đến được thành trấn giáp ranh Hải Thành vào ngày thứ chín — tức là một ngày trước hạn mười ngày.
Vẫn còn thiếu hơn bảy mươi xác, họ phải hoàn thành trong một ngày tại nơi này.
Bởi một khi đã vào Hải Thành thì gần như không còn thấy người c.h.ế.t nữa. Dù có thấy, cũng đều là có thân phận rõ ràng, không thể tùy tiện xử lý.
Cả ba bận bịu không kịp thở, đến cả phu xe theo họ suốt hành trình cũng phải toả ra khắp thành tìm kiếm.
Đến lúc hoàng hôn, kiểm lại vẫn còn thiếu hơn hai mươi xác.
Thanh Bá lên tiếng, giọng già nua lộ rõ vẻ mỏi mệt:
“Chỉ cần vượt qua đêm nay, là sẽ thấy kết quả rồi.” Hắn bảo các phu xe đi nghỉ trước, rồi quay sang nhìn Sở Lạc: “Ngươi cũng mấy hôm không chợp mắt, nếu tiếp tục ép, e rằng không trụ nổi đến mai. Nghỉ ngơi một đêm đi, hai mươi cái còn lại để ta và Thời Yến tìm, thời gian vẫn kịp.”
Nghe vậy, Sở Lạc gật đầu, tựa lưng vào tường nghỉ tạm, mắt nhắm lại, thả lỏng tinh thần.
Thanh Bá và Thời Yến lại rời đi.
Đi được một quãng xa, Thanh Bá mới chậm rãi mở lời, giọng trầm đục vang lên:
“Trong thành... không còn t.h.i t.h.ể nữa.”
Những lời Thanh Bá vừa nói với Thời Yến, hoàn toàn trái ngược với những gì hắn từng nói với Sở Lạc, khiến trong mắt Thời Yến thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc.
"Nhưng ta là tu sĩ," Thanh Bá lại tiếp tục: "Một đêm để tìm hai mươi t.h.i t.h.ể cũng chẳng phải việc gì quá khó."
"Ý ngươi là gì?"
"Ta từng nói với ngươi rồi, cứng quá thì dễ gãy. Khi trước còn làm người cược đao nơi sòng bạc, dù có thân phận mạnh mẽ đến đâu ngươi cũng không thể giữ mạng, chỉ vì gặp được Cam Đông — nàng dám ra tay với thượng cấp của nghĩa trang Bình Ninh, giúp ngươi đổi thân phận, mới có thể tránh được một kiếp chết. Nhưng lần này thì sao? Chẳng lẽ lại muốn nàng cứu ngươi lần nữa? Nàng chỉ là phàm nhân, còn ngươi là tu sĩ đấy."
Giọng điệu của Thanh Bá vẫn bình thản, nhưng lời nói lại phơi bày thực tại tàn khốc. Thời Yến cũng dần đoán được ẩn ý sau lời hắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Ngươi muốn ta g.i.ế.c người?"
"Không thế thì ngươi định sống sót bằng cách nào?"
Nghe vậy, Thời Yến lập tức nhíu mày, giọng cũng trở nên gay gắt:
"Thế thì ta thà c.h.ế.t còn hơn!"
"Ngươi lúc nào cũng như vậy. Nhưng khi đã trải qua nhiều chuyện, ngươi sẽ hiểu rằng — trên đời này, chẳng có điều gì quý hơn được sống. Còn sống, nghĩa là vẫn còn có thể làm nhiều điều."
"Nếu sống trong tội lỗi và dằn vặt, thì cuộc đời ấy ta không thể chịu nổi."
"Tội lỗi vì g.i.ế.c hai mươi mạng người, có thể nghiền nát tâm hồn ngươi. Nhưng ngươi có biết, trên đời này còn biết bao kẻ gánh trên lưng tội nghiệt nặng nề hơn gấp trăm lần? Họ vẫn sống đó thôi. Ngươi chỉ nhìn thấy trước mắt, mãi đi trên con đường chật hẹp của bản thân. Trong khi chỉ cần ít lương tâm hơn ngươi một chút, kẻ khác đã có thể khiến ngươi xoay mòng mòng. Ngươi sống quá sạch sẽ — không hợp với thế giới này."
Thời Yến trầm mặc hồi lâu.
"Sống sạch sẽ... có gì sai? Nếu có thể chọn, ai mà chẳng muốn sống trong một thế giới không có chiến tranh, không có g.i.ế.c chóc."
"Ha..."
Thanh Bá bật cười lạnh.
"Người người đều muốn sống trong một thế giới lý tưởng như thế. Nhưng một thế giới như vậy — ai sẽ là người khai mở? Ai sẽ là người bảo vệ nó?"
"Nói vài lời cảm khái, vài câu ngông cuồng tuổi trẻ — ai mà chẳng nói được."
"Ngươi nên suy nghĩ cho kỹ."
Sáng sớm tinh mơ, Sở Lạc mở mắt, liếc nhìn xa xa, chỉ thấy một mình Thanh Bá quay về.
"Thanh Bá, Thời Yến đâu?" Nàng nhìn về phía sau rất lâu, vẫn không thấy bóng dáng người kia.
"Còn một canh giờ nữa là đến hạn, chuẩn bị tiến vào Hải Thành. Thời Yến... hắn sẽ mang về hai mươi ba t.h.i t.h.ể còn lại."
Nghe vậy, Sở Lạc cảm thấy lời của Thanh Bá có gì đó bất thường.
"Ý ngươi là gì? Hắn đi đâu?"
"Thu dọn đồ đạc, chuẩn bị vào thành thôi."
"Đêm qua các ngươi không tìm được thêm t.h.i t.h.ể nào," Sở Lạc nhíu mày trầm ngâm, "nên ngươi phái hắn đi g.i.ế.c người sống?"
Thanh Bá không trả lời, nhưng thái độ đó chẳng khác nào thừa nhận.
"Ngươi bắt hắn đi g.i.ế.c người vô tội?!" Sở Lạc nghiến răng xác nhận lại lần nữa.
"Thi thể, thời gian, đều đã cạn. Nếu hắn muốn sống, thì chỉ còn con đường đó."
"Thế sao ngươi không đi?!"
Ánh mắt Sở Lạc trở nên nghiêm nghị, giọng Thanh Bá cũng trầm xuống.
"Nếu hắn dám buông bỏ tính mạng của mình, thì ta cũng sẽ buông bỏ cái thân phận nghĩa trang Bình Ninh mà ta đã mất bao công sức giành được!"
"Vậy mà ngươi lại giấu ta chuyện này? Hôm qua ta còn tưởng các ngươi có thể lo xong phần còn lại!" Sở Lạc nghiến răng, lập tức quay đầu chạy đi tìm Thời Yến. Trước khi rời đi còn không nhịn được trừng mắt với Thanh Bá: "Ngươi đúng là đồ lão già đáng chết!"
Sở Lạc vốn từng thấy Thanh Bá là người làm việc ổn thỏa, ít ra từ sau khi hắn vào nghĩa trang Bình Ninh, mọi việc đều đâu vào đấy.
Nhưng giờ nàng không thể chần chừ nữa — nàng phải mau chóng tìm được Thời Yến.
Bởi nếu hôm nay, hắn thật sự rút kiếm g.i.ế.c người vô tội... thì hắn sẽ không bao giờ quay lại được nữa.