Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Mệnh Nữ Chủ Cũng Không Cứng Bằng Ta

Chương 633: Ta Tới Một Mình



Nếu có thể, nếu còn cơ hội, nàng nhất định sẽ tìm cách để những người này được yên nghỉ nơi đất mẹ.

Sau khi ở lại nơi đó rất lâu, Sở Lạc mới quay về. Thời gian tổ chức yến tiệc chỉ còn lại một ngày. Chính vì gấp gáp nên lần này bọn họ không bị yêu cầu phải phân thây t.h.i t.h.ể như trước kia Bao Tiểu Lâm và Vu Ngạo đã từng làm.

Khi Sở Lạc vừa trở về chỗ nghỉ, trong tầm mắt nàng bỗng xuất hiện một bóng dáng quen thuộc.

Giữa đám yêu quái hình thù kỳ quặc, một đứa bé tầm bốn tuổi, mái tóc và đôi mắt đều mang sắc xanh ngọc nhạt, đang ngẩng đầu nhìn bọn yêu đang nói chuyện với vẻ chán chường nhưng không thể rời đi.

Tần Tiểu Sa?

Sao con bé lại ở đây? Sư tỷ Vãn Tranh đâu rồi, không đi cùng con bé sao? Nếu trẻ con bị lạc thì làm sao bây giờ!

Trong khoảnh khắc ấy, Sở Lạc cũng không còn tâm trí quay về phòng, đành đi loanh quanh gần đó, giả vờ dạo chơi.

Đám yêu tộc ở đây đều đến từ Nam Hải, chủ đề họ đang bàn tán cũng xoay quanh tình hình Nam Hải. Giờ mà Sở Lạc chen ngang thì quá gượng gạo, nhưng vì có Tần Tiểu Sa ở đây, nàng không thể không ở lại canh chừng – lỡ con bé bị người lạ lừa đi thì sao...

Cùng lúc, nàng cũng bắt đầu suy đoán lý do vì sao Tần Tiểu Sa lại xuất hiện ở đây.

Trước khi nhóm Thiên Tự mạch lên đường về phương Nam, Hạ sư huynh từng nói với nàng rằng sẽ điều động nhân lực từ Ám Bộ để hỗ trợ nàng.

Mà sư phụ của Tần Tiểu Sa vốn thuộc Ám Bộ, mấy năm trước con bé cũng tham gia khảo hạch và đã đỗ rồi – điều này cũng hợp lý.

Vì vậy hiện tại, nàng ấy cũng là người của Ám Bộ.

Chỉ là…

Mười năm trước khi Sở Lạc gặp Tần Tiểu Sa, nàng ấy mới chỉ là một tiểu oa nhi bốn tuổi. Thế mà mười năm trôi qua, ngoại trừ cao thêm được một phân, dáng vẻ dường như chẳng thay đổi chút nào.

Yêu tộc  vốn có thọ nguyên dài đằng đẵng, đừng nhìn dáng vẻ tiểu hài nhi kia mà lầm—có khi tuổi tác còn lớn hơn cả Sở Lạc.

Thế nhưng, Sở Lạc vẫn nhớ rõ lần cuối nhìn thấy nàng ở trong tông môn, mỗi ngày chỉ biết lười biếng câu cá, nướng cá, chẳng khác nào mèo con phơi nắng.

Thật khó để không xem nàng như một đứa trẻ…

Có lẽ do thân phận nhân tộc của Sở Lạc quá mức thu hút sự chú ý, khiến đám yêu tộc kia sau một hồi trao đổi ánh mắt, liền lục tục dời sang nơi khác để tiếp tục bàn chuyện.

Tần Tiểu Sa đã đứng ngủ gật, bị một yêu tu có vỏ trai bên cạnh vỗ vai đánh thức.

“Tiểu muội, đừng đứng ngủ nữa, đi sang chỗ khác đi, chúng ta còn phải nói chuyện Nam Hải.”

Tần Tiểu Sa lờ đờ nhìn sang, thần trí vẫn chưa hoàn hồn.

Một lúc sau, yêu trai kia lại cất lời:

“Muội nên về nghỉ sớm một chút, xem bộ dạng này chẳng có tinh thần gì cả. Ngày mai là đại yến, phải tập trung nghe kỹ đấy—sẽ có đại nhân vật từng diện kiến Thiên Đạo lên tiếng, đều là những chuyện trọng yếu.”

Mọi người dần dần rời đi, Tần Tiểu Sa đứng đó, ngáp một cái rõ dài.

Đúng lúc ấy, bên tai nàng vang lên một giọng nữ xa lạ:

“Tiểu muội muội, muốn ăn cá nướng không?”

Chưa dứt lời, Tần Tiểu Sa đã mở to mắt, lập tức quay đầu nhìn về phía Sở Lạc.

“Muốn!”

Bên bờ biển, Tần Tiểu Sa nhìn nữ tử xa lạ trước mặt nhưng lại thực hiện những động tác nướng cá vô cùng quen thuộc, gương mặt nhỏ nhắn dần trở nên nghiêm túc.

“Muội muội, người lớn trong nhà muội đâu rồi?” Sở Lạc vừa quạt lửa vừa hỏi, “Chẳng lẽ muội đến Hải Thành một mình?”

“Ừm.” Tần Tiểu Sa gật đầu, vẻ mặt trang trọng: “Muội đến một mình.”

Sở Lạc hơi cau mày: “Thật sự là một mình? Không ai đi cùng sao?”

Tần Tiểu Sa lại gật đầu, ánh mắt dán chặt vào con cá đang chín vàng trên lửa: “Cá sắp cháy rồi.”

Nghe vậy, Sở Lạc vội vàng lật cá, đưa cho nàng.

“Nhà nào lại để tiểu oa nhi như muội đi đến tận Hải Thành một mình như vậy chứ… Khi ra ngoài phải hết sức cẩn thận, đừng dễ dàng tin người lạ.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Vừa dứt lời, thấy Tần Tiểu Sa đã không đợi nổi mà cắn cá ăn lấy ăn để, Sở Lạc nhíu mày: “Cũng đừng tùy tiện ăn đồ của người lạ!”

Tần Tiểu Sa  như chẳng nghe thấy gì , vừa nhai vừa dừng lại mấy lần, rồi lại tiếp tục nhai.

Sao hương vị này… lại giống hệt như cá nướng của sư tỷ Lạc Lạc?

“Lạc…” Cô bé ngẩng đầu, nhìn Sở Lạc đầy nghi hoặc.

“Mặt trời cũng sắp lặn rồi.” Sở Lạc vội vã cắt lời, “Muội nên về nghỉ sớm đi, nhớ đóng chặt cửa sổ, trời tối không nên lang thang bên ngoài.”

Ánh mắt kia… giọng điệu kia… sao giống hệt sư tỷ Lạc Lạc?

Tần Tiểu Sa dụi mắt, rồi lại nhìn, vẫn thấy giống.

Thấy hành động đó, Sở Lạc chỉ đành thở dài một tiếng.

Nàng đã gợi ý rõ ràng đến mức này rồi, nếu con nhóc này vẫn không nhận ra, sau này tuyệt đối không mua cá nướng cho nó nữa!

Tần Tiểu Sa vẫn nhìn nàng chằm chằm, chớp chớp mắt, không biết bao lâu sau mới lại cúi đầu tiếp tục ăn cá.

“Muội đến đây tìm một người, nhưng tìm mấy hôm rồi vẫn chưa thấy.”

“Hôm nay thì sao? Đã tìm được chưa?”

“Rồi.” Tần Tiểu Sa ngẩng đầu, chăm chú nhìn nàng.

Thấy vậy, Sở Lạc khẽ mỉm cười, đưa tay xoa đầu cô bé.

“Hoa Hoa.” Sở Lạc truyền âm trong thức hải.

【Không thể xâm nhập ký ức của nàng ấy.】

“Cũng đúng, nàng ấy thuộc Ám Bộ.”

Sở Lạc chợt nhớ ra, người của Ám Bộ đều có cấm chế bảo hộ ký ức, phòng ngừa bị tra hồn. Hoa Hoa hiện giờ chưa khôi phục hoàn toàn lực lượng, đương nhiên không thể nhìn thấu nội tâm Tần Tiểu Sa.

Xem ra chỉ đành đợi khi Phù Du tạm thời dời sự chú ý khỏi nơi này, nàng mới có thể hỏi cho rõ, Tần Tiểu Sa rốt cuộc đến đây vì việc gì.

Sau khi cho cô bé ăn no, tay Sở Lạc cũng vì nướng cá quá lâu mà  tê mỏi, nhưng nàng vẫn không quên căn dặn đủ điều liên quan đến an toàn.

Vì sau khi xác nhận kỹ càng, nàng đã biết—lần này, người mà Ám Bộ phái tới… thật sự chỉ có một mình nàng ấy!

Trời đã  tối đen khi họ quay về. Sở Lạc trước tiên đưa Tần Tiểu Sa về chỗ ở, nhưng khi nàng rời đi, chuẩn bị trở về nơi ở của mình thì lại nghe thấy một số âm thanh kỳ lạ.

“Tránh ra, đừng chắn đường ta trở về.”

“Sam nhi, mấy ngày gần đây thái độ của nàng với ta thay đổi lớn quá, nhất là cứ cố tình tránh mặt. Trước đây nàng chưa từng như vậy…”

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

“Mọi người đều đang sống yên ổn, chàng nhắc lại chuyện cũ làm gì? Phiền quá! Giờ chàng đã thành danh, có biết bao mỹ nhân nguyện lòng dâng hiến, đi tìm bọn họ đi!”

“Không ai trong số họ đẹp bằng một phần vạn của nàng! Sam nhi, đừng tránh ta nữa, hãy cùng ta song tu đi…”

“Ai muốn song tu với chàng chứ! Đừng lôi lôi kéo kéo nữa, buông tay ra!”

Đúng lúc ấy, cách đó không xa vang lên tiếng bước chân dẫm lên lá khô, khiến hai người bên này giật mình.

“Ai đó!” Giọng Lệnh Chù lạnh lẽo vang lên ngay sau đó.

Tiếng vừa dứt, chỉ thấy Sở Lạc từ trong bóng tối bước ra.

“Thật trùng hợp quá, ta đến tìm tỷ tỷ Đới Sam, có vài chuyện muốn thỉnh giáo nàng.”

Lệnh Chù nhìn chằm chằm Sở Lạc, trong mắt thoáng hiện lên sát ý, nhưng nghĩ đến việc hình như đã thấy nàng trong đội ngũ của Bình Ninh Nghĩa Trang lần trước, mà lần này trọng lượng của Bình Ninh Nghĩa Trang trong lòng Thiên Đạo lại được nâng cao… hắn đành tạm thời kìm nén sát tâm.

Đới Sam thấy là Sở Lạc, lập tức hất tay Lệnh Chù ra rồi tiến lên phía trước.

“Tiểu nha đầu Đông Nhi, có chuyện gì cứ việc hỏi ta.”

Nói rồi lại không quên trừng mắt nhìn Lệnh Chù phía sau bằng ánh mắt đầy chán ghét.