Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Mệnh Nữ Chủ Cũng Không Cứng Bằng Ta

Chương 632: Viên Ngọc



Đới Sam bất đắc dĩ thở dài: “Ta cùng lắm chỉ có thể bảo vệ được một mình ngươi.”

“Vâng vâng,” Sở Lạc vội gật đầu, “Hắn là kiếm tu, có thể tự chạy được.”

Đới Sam đành phải dẫn Sở Lạc và Thời Yến đến phủ của con yêu chuột, nhưng khi họ vừa đến nơi thì cánh cổng vốn đóng kín lại bỗng mở ra từ bên trong.

“Chuyện gì vậy?” Đới Sam ngạc nhiên.

Ngay sau đó, họ thấy đám gia nhân trong phủ khiêng từng t.h.i t.h.ể một ra ngoài. Không nhiều không ít, vừa đúng hai mươi ba t.h.i t.h.ể mà Sở Lạc cần.

Ngay cả Sở Lạc cũng thấy bất ngờ. Khi khiêng xong xác, họ thấy con yêu chuột bước ra cùng với Thanh Bá, miệng còn đang nói lời khách sáo.

Ra đến cổng, Thanh Bá cũng thấy ba người đang đứng phía xa, ánh mắt dừng lại chốc lát trên người Đới Sam.

Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, Thanh Bá bước về phía họ.

“Đủ xác rồi, đi thôi.”

“Nghe nói con yêu chuột đó quý mấy cái xác như báu vật, Thanh Bá, ngươi làm cách nào mà nó chịu đưa cho ngươi vậy?” Sở Lạc hỏi.

“Trước đây ta cũng có vài mối quen biết ở Hải Thành.” Thanh Bá đáp, rồi phát hiện Đới Sam cứ nhìn mình chằm chằm, bèn chủ động bước lên trước: “Đi thôi, đợi trời sáng là có kết quả.”

Đám tiểu yêu trong phủ yêu chuột nối đuôi khiêng xác theo sau Thanh Bá, Sở Lạc cũng chuẩn bị rời đi thì nghe Đới Sam bỗng nói:

“Tiểu cô nương Đông Nhi, đây chính là vị cấp trên mới mà ngươi kể với ta sao?”

Nghe vậy, Sở Lạc gật đầu: “Vâng, ông ấy đến từ Hải Thành.”

Thấy Đái Sàm vẫn nhìn Thanh Bá chăm chú, nàng hỏi: “Sao vậy?”

Đới Sam lúc này mới lấy lại tinh thần, mỉm cười: “Không có gì.”

Xác được đưa về nơi tập kết, Sở Lạc và mọi người cũng quay về chỗ nghỉ. Giờ chỉ còn chờ trời sáng.

Khi mặt trời mọc, thân phận của Thời Yến sẽ chuyển sang cho Sở Lạc, đồng nghĩa với cái c.h.ế.t cũng có thể giáng xuống nàng.

Đúng như Đới Sam từng nói, thật ra trong lòng Sở Lạc cũng không dám chắc có thoát khỏi kiếp nạn này không.

Nếu không tránh được, thì nàng sẽ thuấn di về Bình Chân Tông.

Trời mới tờ mờ sáng, bên ngoài đã vang lên tiếng gõ cửa.

Thời Yến, sau một đêm giằng xé nội tâm, tìm đến Sở Lạc, tay cầm mảnh bài gỗ.

“Chúng ta thử lại lần nữa, có khi hoán đổi lại được thân phận.”

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

“Ba ngày không thể đổi lại thân phận, ngươi quên rồi sao?” Sở Lạc chậm rãi nói.

“Đi tìm Thanh Bá, có khi ông ấy…”

“Nếu được, cần gì ngươi phải đi tìm hắn?” Sở Lạc cắt lời, “Được rồi, bình tĩnh lại đi…”

Nói đến đây, nàng lại bổ sung thêm một câu: “Giữ sức đi.”

Nghe vậy, ánh mắt Thời Yến khẽ biến đổi.

Nàng đã chuẩn bị sẵn sàng lộ diện rồi sao?

Thời gian trôi qua từng chút một, cuối cùng cũng đến thời điểm như ngày hôm qua.

Trong tay Sở Lạc xuất hiện một phong thư mới.

Bầu không khí trong phòng trở nên căng thẳng. Sở Lạc mở thư ra, trên giấy viết một chữ đỏ rực:

Chết.

Cùng lúc đó, một luồng áp lực khủng khiếp ập đến khiến người ta nghẹt thở.

Sở Lạc chưa kịp nghĩ gì, đã chuẩn bị thi triển thuật thuấn di. Nhưng đúng lúc đó, chữ “chết” trên giấy dần mờ đi, cuối cùng biến mất hoàn toàn.

Tờ giấy trắng trơn, như thể chưa từng có gì xảy ra. Ngay cả áp lực kinh hoàng kia cũng tan biến không dấu vết.

“Tại sao lại là một tờ giấy trắng?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Sở Lạc còn chưa kịp phản ứng, thì Thời Yến đã cất tiếng.

Nghe vậy, Sở Lạc quay lại nhìn hắn.

“Ngươi không thấy chữ hiện ra lúc đầu sao?”

Thời Yến cũng sửng sốt: “Trên giấy chẳng có gì cả.”

Sở Lạc không nói gì thêm.

Chữ “chết” đỏ chót kia, sao có thể không thấy?

Huống chi, luồng sức mạnh định đoạt sinh mạng đó nàng cũng cảm nhận rõ ràng.

Chuyện gì vừa xảy ra?

Không thể nào là Phù Du đột nhiên phát thiện tâm tha c.h.ế.t cho nàng chứ…

Sở Lạc cau mày trầm tư, bỗng ánh mắt khẽ động. Nàng lấy ra ba viên ngọc mà A Liên từng đưa.

Kể từ khi nhớ lại về A Liên ở ven biển, nàng luôn mang theo ba viên ngọc lam sẫm đó bên mình.

Lúc này, trong ba viên, đã có một viên nứt vỡ hoàn toàn.

Ngọc này  cứng rắn đến mức tu sĩ cũng không thể khoan thủng, lại được dùng làm đồ trang sức cho A Liên. Không thể nào tự vỡ được, hôm qua vẫn còn nguyên vẹn.

Chỉ có thể là vừa rồi, đúng lúc vận mệnh tử vong định giáng xuống, nó đã thay nàng gánh lấy.

Sau một hồi suy nghĩ, Sở Lạc lại nhìn về phía Thời Yến, xác nhận lại: “Lúc đầu trên giấy, ngươi thật sự không thấy chữ gì sao?”

Thời Yến khó hiểu lắc đầu.

Sở Lạc bèn để Hoa Hoa kiểm tra ký ức của hắn – và phát hiện…

Phân đoạn ký ức khi nãy, hoàn toàn biến mất.

Sở Lạc kinh ngạc nhìn Thời Yến.

Thời Yến cũng nghi hoặc: “Ngươi thấy gì vậy?”

“Không,” Sở Lạc lắc đầu, “Không có gì.”

Ánh mắt lại rơi lên ba viên ngọc trong lòng bàn tay.

Nghĩ đến lúc trước, ba viên này là do đoàn thuyền từ trung tâm Nam Hải vớt lên.

Phù Du trước đây cũng bị trấn áp ở trung tâm Nam Hải, chẳng lẽ giữa hai thứ này thực sự có liên hệ?

Có lẽ… ba viên ngọc này có thể giúp nàng cản lại ba lần tử kiếp.

A Liên là ai? Không thể quên hắn cũng chính là Vương của Sinh Tử Luân Hồi – có lẽ từ lâu đã biết trước điều gì đó.

“Không sao nữa rồi,” Sở Lạc thu lại ba viên ngọc, “Kiếp nạn này coi như đã qua.”

Mặc dù kết quả này nằm ngoài ngoài dự đoán của nàng.

Thời Yến vẫn thắc mắc, tại sao trong phong thư chỉ là một tờ giấy trắng. Nhưng giờ Sở Lạc không cần thay hắn chịu c.h.ế.t nữa, hắn cũng nhẹ nhõm thở phào.

Áp lực những ngày qua cuối cùng đã được giải tỏa, người của Nghĩa Trang Bình Ninh cuối cùng có thể nghỉ ngơi rồi.

Buổi chiều, Sở Lạc lại rời khỏi nơi ở, đến khu vực tập kết một nghìn thi thể.

Chưa đến gần đã ngửi thấy mùi xác c.h.ế.t nồng nặc đến buồn nôn. Một nghìn xác người không phải là ít, chỗ đó cũng không đủ rộng, t.h.i t.h.ể với đủ loại tư thế c.h.ế.t chồng chất lên nhau.

Dù từng trải qua nhiều cảnh m.á.u me, Sở Lạc vẫn thấy rợn người.

Hơn nữa, một số xác trong đó là do chính tay nàng thu thập.

Mang trong mình tu vi cao cường, vậy mà không cứu được họ – thậm chí còn phải tận dụng t.h.i t.h.ể họ.

Bảo không thấy tội lỗi là giả.

Nhưng có những việc phải làm, và những việc có thể không làm. Nàng phải mang theo tội nghiệt này tiếp tục bước đi.