Đới Sam cũng ngẩng đầu nhìn lại, liền thấy Thanh Bá đang đứng phía trước.
“Không ngờ chủ sự mới của Bình Ninh Nghĩa Trang các ngươi, cũng coi như có chút lòng trắc ẩn với thuộc hạ.”
Sở Lạc nghĩ một lát rồi nói: “Vẫn nên đưa ngươi về trước đã.”
“Không cần,” Đới Sam mỉm cười nhẹ, “Hôm nay bị ngươi bắt gặp, Lận Cừu kia cũng không dám dây dưa nữa đâu.” Nói xong liền xoay người rời đi.
Sở Lạc nhìn theo bóng nàng biến mất nơi cuối con đường, lúc này mới quay người đi về phía Thanh Bá.
“Ngày mai ngươi còn phải đại diện Bình Ninh Nghĩa Trang tham dự yến hội, giờ này mà vẫn chưa nghỉ ngơi sao?”
Sở Lạc thuận miệng nói, lại thấy Thanh Bá như không hề nghe thấy, vẻ mặt thất thần.
“Lão già xấu xí?” Sở Lạc giơ tay phẩy phẩy trước mặt ông ta.
Thanh Bá lúc này mới tỉnh lại, nhàn nhạt nói: “Cứ tưởng ngươi đã c.h.ế.t ngoài kia rồi, có chuyện quan trọng, về rồi nói.”
Những ngày này bị Phù Du hành hạ thành ám ảnh, trong lòng Sở Lạc không khỏi giật mình một cái.
Về đến nơi ở, chỉ thấy Thời Yến đang cầm một phong thư mới nhận, đọc chăm chú.
“Ngày mai tụ hội, ba người của Bình Ninh Nghĩa Trang chúng ta đều phải có mặt.” Thanh Bá mở miệng nói nội dung trong thư.
Sở Lạc nhanh bước đến gần, nhìn kỹ phong thư trong tay Thời Yến.
“Lạ thật đấy, trước kia mấy chuyện như thế này đều do yêu quái khác đến báo cho Bao Tiểu Lâm, lần này lại là thiên đạo trực tiếp gửi tin cho chúng ta.”
Trên đầu chim ưng của Thanh Bá không hiện rõ biểu cảm, nhưng giọng nói già nua đã nhuốm rõ niềm vui.
“Thiên đạo trực tiếp liên hệ Bình Ninh Nghĩa Trang, điều đó có nghĩa chúng ta không cần thông qua người khác để tiếp nhận chỉ thị nữa, giữa ta và họ, đã là bình đẳng rồi.”
“Thư còn viết thêm điều khác.” Thời Yến nhắc.
Sở Lạc lúc này cũng chăm chú đọc những dòng còn lại.
“Thiên đạo hy vọng ngày mai chúng ta nghĩ ra biện pháp chuyên đối phó với kiếm tu,” Sở Lạc khẽ cười, “Một kiếm tu dù rơi vào tâm ma vẫn không thể bị đánh bại, hừm, thú vị đấy.”
Thời Yến liếc nhìn Sở Lạc, ý của Phù Du rõ ràng như vậy rồi — Kiếm Lăng có Kỳ Thanh Vũ thủ hộ đã gần như vô địch, không biết Sở Lạc sẽ nghĩ ra biện pháp gì đây.
“Ta đại khái cũng biết rồi…” Sở Lạc vừa định nói, khóe mắt liếc thấy Thanh Bá đang trầm ngâm suy nghĩ, ánh mắt nghiêm túc, liền chuyển ý hỏi: “Lão già, ngươi nghĩ ra cách rồi à?”
Thanh Bá do dự một lúc, rồi đáp: “Đã là kiếm tu có tâm ma, tất phải biết rõ tâm ma ấy là gì.”
Nói xong liền quay người bước ra ngoài: “Còn chút thời gian trước buổi yến hội, có thể tra thử chuyện này.”
“Nè!” Sở Lạc không ngờ Thanh Bá lại sốt sắng đến vậy, vội liếc mắt ra hiệu cho Thời Yến: “Chặn ông ta lại!”
Cửa phòng vừa mở ra liền bị Thời Yến lặng lẽ đóng lại lần nữa.
“Các ngươi làm gì vậy?” Thanh Bá nhíu mày.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Sốt sắng thế, ngươi muốn được thiên đạo chú ý đến vậy sao?” Sở Lạc hỏi.
Nghe vậy, Thanh Bá phản vấn: “Lẽ nào các ngươi không muốn? Giờ đây Bình Ninh Nghĩa Trang ta vinh thì cùng vinh, nhục thì cùng nhục. Nếu ta tra ra được điều gì hữu dụng, hai ngươi cũng sẽ được lợi chẳng kém gì, mau tránh ra.”
Sở Lạc khẽ cười: “Ta đương nhiên hiểu chúng ta cùng một thuyền. Nhưng thư viết rất rõ, kiếm tu này dù rơi vào tâm ma cũng không thể chiến thắng, ngươi đoán xem thiên đạo làm sao biết được điều đó?”
Thanh Bá nhìn nàng, nghiêng đầu suy nghĩ.
“Chắc chắn là từng đích thân thử rồi,” Sở Lạc tiếp lời, “Ngay cả thiên đạo cũng không làm gì được hắn, mà ngươi còn muốn moi chuyện tâm ma ra để khai thác? Nếu bị chọn đi xử lý chuyện đó, chẳng phải là lấy trứng chọi đá, lao đầu vào chỗ c.h.ế.t sao?”
“Đừng nói nữa!” Thanh Bá trầm giọng quát.
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Những gì họ nói lúc này, thiên đạo đều có thể nghe thấy, nếu nghe được Sở Lạc phát ngôn tiêu cực như vậy, sợ rằng sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ của Bình Ninh Nghĩa Trang.
“Được rồi,” Sở Lạc thản nhiên gật đầu, “Nhưng tối nay ngươi cũng đừng mơ ra ngoài làm gì, an phận đợi đến ngày mai đi.”
Sở Lạc lo lắng Thanh Bá ở Hải Thành giao thiệp rộng rãi, nếu để ông ta tra được chuyện liên quan đến sư huynh mình, lại lấy cớ tâm ma mà ra tay, thì nàng thực sự sẽ xé xác lão già này mất.
Từng chuyện từng chuyện xảy ra khiến Sở Lạc nhận ra rõ — Lão đầu này chẳng phải yêu tốt gì, nhưng cũng chưa hẳn đại ác, chỉ là đang bị lợi ích xô đẩy mà thôi. Ông ta như rất khát khao được gặp lại Phù Du.
Lúc này Thanh Bá nói không lại Sở Lạc, cũng không muốn động thủ với Thời Yến khiến sự việc ầm ĩ, đành phải bỏ cuộc, song vẫn bất mãn hừ một tiếng.
“Được thiên đạo chọn, rốt cuộc có lợi ích gì chứ?” Sở Lạc tò mò hỏi.
“Sức mạnh.” Thanh Bá đáp gọn lỏn.
“Nhưng ta nghe nói sức mạnh của con yêu thỏ Bạch Mai kia cũng chẳng tăng bao nhiêu.”
“Đó là sức mạnh của quy tắc áp chế,” Thanh Bá giải thích đầy bực bội: “Chẳng lẽ ngươi không nhận ra ở Hải Thành này tất cả đều có giai cấp? Cấp thấp tuyệt đối không thể xúc phạm cấp cao, nếu vi phạm sẽ bị quy tắc trừng phạt , cái giá cực lớn.”
Sở Lạc chợt hiểu ra — cũng giống như thường dân muốn g.i.ế.c người của Bình Ninh Nghĩa Trang, thì chính họ cũng sẽ phải trả giá bằng mạng sống. Trước khi nhận được bức thư này, những người từ Bình Ninh Nghĩa Trang như họ nếu muốn g.i.ế.c sinh linh được Phù Du bảo hộ, cũng sẽ phải chịu cái c.h.ế.t làm cái giá tương ứng.
“Vậy nên, ngươi bất chấp tất cả để trèo lên, là vì muốn nâng cao từng chút giai cấp của bản thân. Ngươi có kẻ muốn giết, nhưng hắn hiện giờ địa vị quá cao.” Sở Lạc đột nhiên nói.
Lời vừa dứt, liền thấy ánh mắt Thanh Bá sắc lạnh, gắt gao nhìn nàng.
Thấy ông ta bị đoán trúng tâm tư, Sở Lạc không hề sợ hãi, mà còn mỉm cười chậm rãi.
“Đừng căng thẳng, chúng ta là người chung thuyền mà. Hơn nữa ta nghĩ, thiên đạo hẳn có thể hiểu cho chúng ta thôi. Xưa nay, kẻ đứng trên cao đều là kẻ có bản lĩnh thực sự, tranh đấu chưa từng chấm dứt. Kẻ bị g.i.ế.c là phế vật, còn kẻ sống sót, mới có tư cách nói tiếp.”
Lời vừa dứt, trên không liền xuất hiện một tờ giấy trắng, nhẹ như lông vũ rơi lả tả xuống.
“ Tốt”
Một chữ trên giấy lướt qua trước mắt ba người, rồi hóa thành tro tàn.
Phù Du lại một lần nữa tự mình hồi đáp lời Sở Lạc. Lúc này nàng không còn d.a.o động, nhưng hai người còn lại thì trợn to mắt, không dám tin vào cảnh tượng vừa xảy ra.
Tựa như vừa rồi tất cả chỉ là ảo giác mà bọn họ tưởng tượng ra.
Thực ra, Thanh Bá có thể cảm nhận được Sở Lạc đang được thiên đạo ưu ái. Dù sao thì cái chức vị mang tính “kẻ rảnh rỗi” như vậy, trước nàng chưa từng có ai từng nắm giữ.