Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Mệnh Nữ Chủ Cũng Không Cứng Bằng Ta

Chương 636: Buồn cười, buồn cười.



Nhưng đôi lúc, Sở Lạc vẫn cảm thấy sự ưu ái mà thiên đạo dành cho nàng chưa đủ.  nếu thật sự ưu ái, sao không để nàng một bước lên mây, mà lại phải cùng hai kẻ cũ của Bình Ninh Nghĩa Trang đấu trí đấu dũng, còn phải cùng nhau vượt qua thử thách lần này?

 

Sở Lạc luôn là người phản ứng nhanh nhất.

 

“Về nghỉ ngơi thôi.”



 

Ngày hôm sau, buổi yến hội mở ra như dự định. Các sinh linh phù du khác đều đã biết ba người của Bình Ninh Nghĩa Trang sẽ cùng xuất hiện lần này, nên khi gặp họ trên bờ biển cũng không bất ngờ. Chỉ là do Sở Lạc và Thời Yến đều là nhân tộc, nên bị chú ý nhiều hơn đôi chút.

 

Đới Sam cũng lười biếng đến, vốn dĩ nàng không thích những dịp thế này. Vừa nhìn thấy Sở Lạc, nàng liền đi thẳng tới.

 

“Không ngờ đấy, Tiểu Đông Nhi, các người lần này lại được thiên đạo đích thân mời.” Đới Sam nói chậm rãi.

 

Sở Lạc thuận thế hỏi vài chuyện, từ Đới Sam biết được rằng tất cả những ai dự tiệc đều đã nhận được thư mời, trong đó còn đặc biệt nhắc đến Bình Ninh Nghĩa Trang.

 

Nói đôi ba câu xong, ánh mắt Sở Lạc bắt đầu tìm kiếm xung quanh, nàng chỉ yên tâm khi trông thấy Tiểu Sa.

 

Nhưng khi nhìn thấy Tiểu Sa, Sở Lạc  kinh ngạc. Mặc cho khung cảnh yến hội có náo nhiệt đến đâu, cô bé vẫn ngồi trên một tảng đá lớn  gật gù ngủ gật. Sở Lạc còn nhớ, bình thường con bé hoạt bát lắm cơ mà, sao dạo này cứ buồn ngủ mãi vậy?

 

Bên cạnh Tiểu Sa là lão yêu rùa đã sống vạn năm, Công Nghi  một trong ba yêu tộc từng diện kiến thiên đạo. Hắn cũng đang gà gật bên cạnh cô bé.

 

Một già một trẻ cùng ngồi ngủ gật, trông lại hài hòa đến kỳ lạ. Các yêu quái xung quanh cũng chẳng dám nói chuyện lớn tiếng, sợ làm phiền họ.

 

Thấy cảnh ấy, Sở Lạc không tiến lại gần, chỉ thỉnh thoảng liếc nhìn Tiểu Sa để yên tâm.

 

Yến hội càng náo nhiệt hơn khi Bạch Mai xuất hiện, theo sau là Lận Cừu — vẫn là màn ra sân chấn động trời đất như thường lệ, khiến Đới Sam không nhịn được  trợn trắng mắt.

 

Sở Lạc chẳng buồn để ý đến Lận Cừu mà lại âm thầm quan sát Thanh Bá bên cạnh.

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

 

Chỉ thấy ông ta ngoài mặt không biểu cảm, nhưng tay trong tay áo đã siết chặt thành quyền.

 

Từ lúc Lận Cừu xuất hiện, gần như toàn bộ khách khứa đều ùa đến đón tiếp, nịnh hót không ngớt. Mãi cho đến khi Lận Cừu lên tiếng, mọi người mới chịu im lặng.

 

“Được rồi, được rồi, khách sáo đến thế là đủ rồi. Nhân vật chính hôm nay là ba vị tân thành viên của Bình Ninh Nghĩa Trang, các ngươi đừng cứ quây lấy ta nữa.” Lận Cừu cười nói.

 

Lời vừa dứt, đám yêu cũng ngoan ngoãn tản ra.

 

Bạch Mai che miệng cười dịu dàng: “Không thể nói vậy được, Lận ca ca là người từng gặp thiên đạo nhiều nhất, lời nói nặng ký nhất, Bình Ninh Nghĩa Trang dù mới gia nhập, cuối cùng vẫn phải nghe theo Lận ca ca.”

 

Dăm ba câu đơn giản đã khiến gương mặt đang vui vẻ của Lận Cừu cứng đờ, cười gượng gạo không nổi nữa.

 

“Ngươi là yêu thỏ, đừng nói mấy lời tổn thương lòng người thế chứ,” Lận Cừu nhanh chóng chuyển chủ đề: “Nói mới nhớ, nghe nói ngoài vị nhàn nhân kia ra, hai người còn lại của Bình Ninh Nghĩa Trang đều là mới, mọi người còn chưa biết mặt. Nay thiên đạo đã điểm danh, ta phải dẫn mọi người làm quen mới được.”

 

Ánh mắt hắn lướt nhanh qua đám đông, đầu tiên liền bắt gặp kẻ tối qua phá hỏng chuyện tốt của mình.

 

Sở Lạc bắt gặp ánh nhìn của hắn,  lễ độ vẫy tay mỉm cười.

 

Lận Cừu hừ lạnh lướt qua nàng, nhìn sang bên cạnh, nhưng vừa thấy Thanh Bá  nét mặt hắn liền biến đổi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Nụ cười tan biến, thay vào đó là sự kinh hoàng và sát khí nặng nề, trái ngược hoàn toàn với dáng vẻ thân thiện trước đó.

 

Thấy vậy, những yêu tộc biết nhìn sắc mặt liền nín thở, yến hội phút chốc trở nên im lặng.

 

Sự im lặng đó khiến Công Nghi đang ngủ cũng mở mắt ra, bình thản nhìn về phía đó.

 

Phát hiện Tiểu Sa đang ngủ gật suýt ngã, lão còn tiện tay đỡ một cái.

 

Dù đã đỡ lại ngay, nhưng giấc ngủ của Tiểu Sa cũng bị cắt ngang, cô bé dụi mắt ngáp dài.

 

Chính Thanh Bá là người phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng ấy.

 

Ông ta chẳng màng ánh mắt kỳ lạ xung quanh như đã dự đoán trước tất cả, hành lễ rất đúng mực:

 

“Chư vị cứ gọi ta là Thanh Bá. Hiện giờ chính là chủ sự của Bình Ninh Nghĩa Trang.”

 

Mọi ánh mắt lại dồn về phía Lận Cừu. Từ lúc nghe thấy giọng của Thanh Bá, sắc mặt hắn đã trắng bệch, ánh mắt từ hoảng loạn chuyển sang thù hận sâu đậm, hoàn toàn khác với nụ cười giả tạo lúc trước.

 

“Lận ca ca sao vậy?” Bạch Mai nhạy bén nhận ra khác thường, nhẹ giọng nói:

 

“Gặp người quen à? Ta nhớ nguyên thân của huynh cũng là chim ưng biển, giống Thanh Bá. Biết đâu lại là đồng tộc?”

 

Lận Cừu trừng mắt nhìn nàng, giọng lạnh tanh:



“Ngươi tưởng ta rảnh đến mức tán gẫu với loại yêu hèn hạ thấp kém như ngươi, hay quen một tên cùng tộc ngu xuẩn, đến già còn chưa hóa hình hoàn chỉnh chắc?!”

 

Lời này vừa buông, nụ cười của Bạch Mai cũng sượng lại.

 

“Cẩn ngôn!” Giọng trầm của yêu rùa Công Nghi vang lên đúng lúc.

 

Nghe thế, Lận Cừu liếc lão một cái, biết rõ đây là lời cảnh cáo  thiên đạo đang dõi theo, đừng quên mục đích của buổi yến tiệc này.

 

Lận Cừu đành nén lại tâm trạng phức tạp, quay lại với nụ cười khiến người khác rợn người.

 

“Chỉ đùa với người mới một chút thôi, chớ có để bụng.”

 

Không ai lên tiếng, Lận Cừu lại tiếp tục: “Sao thế? Không buồn cười sao?”

 

Lời vừa dứt, đám yêu bên dưới bắt đầu phát ra vài tiếng cười khô khốc. Tiếng cười khô khan càng lúc càng nhiều.

 

Thấy vậy, Lận Cừu tỏ ra rất hài lòng, vừa định châm chọc Bình Ninh Nghĩa Trang thêm thì  Sở Lạc đã sớm đoán được bụng dạ xấu xa của hắn.

 

“Buồn cười, buồn cười thật,” Sở Lạc vỗ tay, nói: “Không ngờ Lận tiền bối ngoài hóa hình cao minh, còn hài hước đến thế .không chỉ trêu đùa Bình Ninh Nghĩa Trang chúng ta, mà ngay cả Bạch Mai tiền bối cũng không buông tha. Ta nghĩ chắc Bạch Mai tiền bối cũng thấy rất buồn cười nhỉ?”

 

“Buồn cười, buồn cười.” Bạch Mai chỉ ngượng ngùng một thoáng, rồi cũng bật cười tự nhiên, che miệng nhìn Lận Cừu. “Thật là buồn cười quá đi mất.”

 

Rõ ràng chẳng ai nói gì nặng nề, nhưng Lận Cừu lại cảm thấy mình bị châm chọc thậm tệ lần nữa.