Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Mệnh Nữ Chủ Cũng Không Cứng Bằng Ta

Chương 637: Làm khó dễ.



Lận Cừu đưa ánh mắt u ám nhìn về phía Sở Lạc. Vốn dĩ hắn đã chẳng có chút cảm tình nào với cái kẻ "nhàn rỗi" trong Nghĩa Trang Bình Ninh kia, huống hồ gương mặt lại xấu xí đến thế. Hôm qua thì phá hỏng chuyện tốt của hắn, hôm nay lại nói năng châm chọc bóng gió. Dù thế nào đi nữa, hắn cũng phải dạy cho nàng ta một bài học.

 

“Đã biết được người quản lý Nghĩa Trang Bình Ninh là ai rồi, ta nghĩ tên tuổi những kẻ còn lại cũng không quan trọng nữa đâu.”

 

Nhưng lần này, còn chưa để Sở Lạc hay ai khác lên tiếng, yêu quái rùa  Công Nghi – đã lên tiếng trước.

 

“Lận Cừu, đừng để cảm xúc cá nhân chi phối, chúng ta đang làm việc vì Thiên Đạo.”

 

Nghe vậy, Lận Cừu lại hừ lạnh một tiếng, không nói gì thêm, xoay người bỏ đi chỗ khác.

 

Lúc này Công Nghi đành phải bước ra chủ trì cục diện, mời Sở Lạc và Thời Yến lần lượt giới thiệu bản thân. Đám yêu quái mới lại chuyển sự chú ý về phía Lận Cừu.

 

“Càng lúc càng nhỏ nhen,” Đới Sam đứng từ xa nhìn bóng dáng Lận Cừu, lông mày nhíu chặt: “Không giống chút nào với người ta từng quen trước đây.”

 

Sở Lạc lúc này nói:



“Cũng may là ngươi nhìn ra bộ mặt thật sớm. Nếu từng trao thân gửi phận cho hắn, e là hôm nay cũng chẳng thể đứng bên này mà nói chuyện với bọn ta đâu.”

 

Nghe vậy, Đới Sam chỉ có thể thở dài bất đắc dĩ:



“Có lẽ là vậy. Con người có thể thay đổi theo thời gian, yêu quái sống lâu lại càng dễ thay đổi. Bao năm qua, hắn cuối cùng vẫn không cưỡng lại được sự cám dỗ của quyền lực... đã thay đổi rồi.”

 

Thanh Bá liếc nhìn nàng, dường như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn giữ im lặng.

 

Bên kia, các yêu quái đang tranh luận gay gắt về những sự cố phát sinh trong công tác quản lý phân khu tại Phù Du chi địa thời gian gần đây. Nhưng bởi vì Lận Cừu cố tình gây khó dễ, họ hoàn toàn gạt bỏ người của Nghĩa Trang Bình Ninh ra ngoài.

 

Chỉ có Bạch Mai là không chịu bỏ qua cơ hội làm Lận Cừu mất mặt, luôn miệng lôi kéo người của Nghĩa Trang Bình Ninh vào các chủ đề thảo luận. Lận Cừu ban đầu còn làm lơ, nhưng sau nửa ngày, khi mọi chuyện đã thảo luận xong, ánh mắt mọi người cuối cùng cũng dồn về phía Nghĩa Trang Bình Ninh.

 

“Nhắc mới nhớ,” Lận Cừu bước tới, cười cười với nhóm người của Nghĩa Trang Bình Ninh:



“Lần này Thiên Đạo ra lệnh các ngươi trong vòng mười ngày phải thu gom một ngàn t.h.i t.h.ể mang đến Hải Thành, nghe nói các ngươi đã làm xong rồi, xác c.h.ế.t hiện đang chất đống tại An Hương Viện mới dựng phải không?”

 

Thanh Bá điềm đạm đáp: “Đúng vậy.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lân Cừu tiếp lời, khóe môi cong lên đầy ác ý:



“Lần trước món chính là thịt khô người do Nghĩa Trang Bình Ninh chế biến, ta nhớ lúc đó vị nữ quản lý còn khen là ngon tuyệt. Lần này thu hoạch dồi dào như vậy, hay là... để người của Nghĩa Trang Bình Ninh dẫn chúng ta nếm thử hương vị mới xem sao?”

 

Vừa dứt lời, ánh mắt Thanh Bá cũng lạnh dần đi.

 

“Thi thể người chưa qua phơi khô, đã thối rữa, bốc mùi hôi thối khôn tả. Các hạ... thật sự muốn nếm thử sao?”

“Ha, tai nào của ngươi nghe thấy ta nói là ta muốn ăn thử? Ta chỉ nói để các ngươi dẫn mọi người đi nếm thử thôi.”

“Đề xuất là do các hạ đưa ra, nhưng lại không tự mình ăn, lại bắt mọi người ăn những thứ thịt thối rữa biến chất ấy, như vậy... có công bằng không?”

Sau khi lời của Thanh Bá vang lên, quả nhiên đám yêu quái bắt đầu có chút khó chịu, nhưng vì kiêng nể Lận Cừu nên chẳng ai dám nói ra.

Bạch Mai tranh thủ thời cơ để ghi điểm, lập tức lên tiếng:

“Đúng vậy! Nhân tộc tuy là nguyên liệu hảo hạng, nhưng cố tình chọn ăn thứ đã thối rữa, chỉ khiến người ta nghĩ chúng ta yêu quái bị ngu thôi. Lận Ca à, trong thư của Thiên Đạo lần này cũng đâu có nói là chúng ta phải ăn mấy cái xác người thối rữa đó đâu.”

 

“Vậy sao?” Lân Cừu vẫn không chịu buông tha:



“Nếu chúng ta không cần ăn, thì ít ra nhân tộc thấp hèn cũng nên ăn vài miếng chứ nhỉ?”

Ánh mắt hắn ngay lập tức chuyển về phía Sở Lạc.

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

“Bằng không, vài kẻ trong đám nhân tộc sẽ nghĩ rằng bọn họ có thể ngang hàng với chúng ta!”

Hiện trường chỉ có hai người nhân tộc, là Sở Lạc và Thời Yếnn. Đám yêu quái thấy Lận Cừu chỉ nhắm vào hai người họ mà không ảnh hưởng đến mình thì không ai thèm chen vào, thậm chí còn có vài kẻ nịnh hót phụ họa theo.

Lúc này, Đới Sam cuối cùng cũng không thể nhẫn nhịn thêm, lên tiếng phản bác:

“Trong thư Thiên Đạo viết  không đủ rõ sao? Hai người nhân tộc này hôm nay là được Thiên Đạo mời đến, cùng ngồi với chúng ta, địa vị ngang hàng! Giờ phút này lẽ ra chúng ta nên bàn bạc cách hoàn thành chỉ thị của Thiên Đạo, chứ không phải ở đây cãi nhau xem hôm nay ăn gì!”

“Phải đấy… Lận ca, không phải muội nói chứ…” Bạch Mai cười thầm: “Bình thường huynh chỉ ham mê sắc dục, sao hôm nay lại hứng thú với việc ăn uống đến thế?”

“Trong thư Thiên Đạo cũng nói rõ rồi, muốn chúng ta nghĩ cách đối phó với một kiếm tu có tâm ma, không lẽ các vị đều đã có đối sách cả rồi sao?” – Thanh Bá cũng lên tiếng.

Chỉ là hắn vừa mở lời, trong lòng Sở Lạc đã thầm tát cho hắn một cái.

Đề cập gì không đề cập, lại cứ phải lôi sư huynh của cô ra.

Quả nhiên bầu không khí sôi nổi hẳn lên. Ánh mắt lạnh lẽo của Lận Cừu lần lượt quét qua Đới Sam, Sở Lạc và Thanh Bá, cuối cùng dừng lại trên người Thời Yến.

“Phải rồi, kẻ mới đến này là kiếm tu từ Bình Chân Tông đúng không? Kiếm tu chắc chắn hiểu rõ kiếm tu hơn ai hết, ngươi nghĩ ra cách gì chưa?”

Thanh Bá vừa định nói đến việc lợi dụng tâm ma, thì Thời Yến đã lên tiếng trước:

“Nếu không thể thắng, thì đừng giao chiến. Hắn là kiếm tu, nhưng cũng là nhân tộc, cớ gì cứ phải bám mãi vào thân phận kiếm tu của hắn?”

“Nói dài nói dai, cuối cùng vẫn là chưa nghĩ ra cách nào cả! Người của Nghĩa Trang Bình Ninh chỉ  đến thế thôi à?”

“Ý ta là, để đạt được mục đích thì có muôn vàn con đường. Chúng ta có thể đi đường vòng. Nhưng nếu nhất quyết phải chọn con đường khó khăn nhất trong hàng vạn con đường, vậy thì xin mời các vị nghĩ cách. Bên ta, Nghĩa Trang Bình Ninh, thích dùng ít lực làm việc lớn, không muốn phí thời gian và sức lực vô ích.”

Tối qua, Sở Lạc và Thời Yến đã sớm bàn bạc trước về lời đáp. Vì thân phận kiếm tu của Thời Yến và mối liên hệ với  Bình Chân Tông quá nhạy cảm, chắc chắn sẽ có yêu quái mượn cớ để công kích.

Chỉ là họ không ngờ, kẻ đầu tiên ra mặt lại chính là Lận Cừu – người được giao chủ trì toàn cục. Lẽ ra hắn không nên để cảm xúc chi phối như thế. Nghĩ lại thì, thái độ của Lận Cừu dường như chỉ thay đổi sau khi gặp Thanh Bá.

Sở Lạc càng lúc càng chắc chắn giữa Thanh Bá và Lận Cừu có điều gì đó mờ ám không thể nói ra.