Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Mệnh Nữ Chủ Cũng Không Cứng Bằng Ta

Chương 639



Thế nên, những yêu từng định kiếm chuyện để lấy lòng Lận Cừu cũng thu lại tâm tư. Không ít yêu còn tranh thủ bắt chuyện làm quen với ba người của Nghĩa Trang Bình Ninh trước.

Buổi tụ hội vẫn tiếp diễn, nhưng khi thấy ngày càng nhiều yêu quái rời khỏi bên cạnh mình để tụ tập quanh ba người Thanh Bá, sắc mặt của Lận Cừu cũng dần trở nên khó coi hơn.

Sự hòa thuận tạm thời khiến Công Nghi yên lòng, lại quay về tảng đá lớn nằm ngủ gật. Nhưng không ai để ý rằng Lận Cừu bất ngờ bước về phía Đới Sam, đưa tay bóp chặt lấy cánh tay nàng.

“Lận Cừu, ngươi làm gì vậy?!” Đới Sam đang trò chuyện với một yêu ngư quen biết thì bị đau bất ngờ ở tay, lập tức cau chặt mày.

Lận Cừu lại không nhìn nàng, mà cao giọng gọi to: “Các vị! Thật ra hôm nay, ta còn một tin trọng đại muốn tuyên bố với mọi người!”

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

Toàn bộ yêu quái có mặt đều nhìn về phía hắn.

“Ta và cô nương Đới Sam của tộc Giao Nhân—không bao lâu nữa sẽ kết thân, hoàn thành lễ song tu!”

Như sét đánh ngang tai giữa trời quang, đám yêu  xôn xao náo nhiệt, nhiều tiếng ồn ào trêu chọc cũng vang lên.

“Cô nương Đới Sam là mỹ nhân đẹp nhất tộc nhân ngư đấy, quả thật xứng đôi với đại ca Lận Cừu!”

“Ha ha ha, người phàm nói sao nhỉ? Gọi là trai tài gái sắc, trai tài gái sắc!”

“Thật là xứng đôi vừa lứa!”

Nghe những lời Đới Sam càng thêm hoảng hốt, cố sức vùng thoát khỏi bàn tay Lận Cừu đang siết chặt.

“Bao giờ ta nói sẽ song tu với ngươi chứ! Lận Cừu, ngươi đừng có dựng chuyện, giữa ta và ngươi chẳng có quan hệ gì, mau buông tay ra!”

Lận Cừu càng siết chặt hơn, nụ cười trên mặt càng đắc ý. Hắn bỗng rút ra một chiếc vảy cá màu xanh nước biển lấp lánh, giơ cao cho mọi người xem.

“Nếu không muốn song tu, sao lại tặng vảy cá làm tín vật?” Hắn lớn tiếng khoe khoang, nhưng lại nhìn về phía Thanh Bá, như đang cố tình khiêu khích.

Chiếc vảy lấp lánh dưới ánh nắng, trông hệt như vảy cá trên đuôi của Đới Sam, khiến người ta dễ liên tưởng đến điều khác.

Sở Lạc cau mày nhìn, chợt cảm thấy yêu khí của Thanh Bá bên cạnh d.a.o động, nàng liền nhìn sang.

Thời Yến cũng phát hiện ra, đang cúi đầu nhìn tay áo Thanh Bá. Hình như Thanh Bá đã tự làm rách tay, m.á.u nhỏ từng giọt nhưng bị kiếm khí của Thời Yến  lập tức xóa đi trong không trung. May mà mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Lận Cừu và Đới Sam, không ai khác phát hiện ra điều gì bất thường.

“Đúng vậy!” Dưới muôn vàn ánh nhìn chăm chú, Đới Sam vừa xấu hổ vừa phẫn nộ nói: “Chúng ta từng có một lời hứa, nhưng kẻ thất hứa là ngươi! Chính ngươi nói với ta là chờ ba tháng, rồi ngươi sẽ sắp xếp mọi thứ để cưới ta, nhưng ta đã chờ ngươi suốt ba mươi năm!”

“Lận Cừu, là ta từng muốn đi theo ngươi, là ta yêu ngươi trước, nhưng đừng tưởng ta là thứ muốn đến thì đến, muốn đi thì đi! Ta là Đới Sam, người cá đẹp nhất Nam Hải, có vô số yêu quái muốn có được trái tim ta. Ta có thể bị ngươi lừa một lần, nhưng tuyệt đối không có lần thứ hai!”

Mắt Đới Sam đỏ hoe, lời nói của nàng khiến Lận Cừu càng thêm giận dữ.

“Còn giả vờ trước mặt ta? Ngươi ngoài khuôn mặt này ra thì còn gì nữa! Yêu quái đẹp hơn ngươi đầy rẫy, ai chẳng muốn song tu với ta? Một con người cá thấp hèn như ngươi mà dám chọn lựa, ngươi xứng sao?!”

Mọi người xung quanh nín thở, không dám lên tiếng.

“Đây là nơi nghị sự, ngươi lại dùng để giải quyết việc riêng,” Sở Lạc bất ngờ lên tiếng, “Lận Cừu, trong mắt ngươi còn có mọi người, còn có thiên đạo không?”

“Một con nhân tộc thấp kém như ngươi cũng dám dạy đời ta?!” Lận Cừu gầm lên, chỉ tay vào Sở Lạc.

Nhưng Sở Lạc không hề sợ hãi, ngược lại giọng nói càng lạnh.

“Ngươi thật sự nghĩ ta chưa từng gặp thiên đạo sao?”

“Ngươi mà xứng…” Lời chưa dứt thì bị Công Nghi cắt ngang.

“Nghe nàng ấy nói!”

Không biết từ lúc nào Công Nghi đã đứng dậy, bước đến trước mọi người, nhìn về phía Sở Lạc: “Ngươi từng gặp thiên đạo?”

“Thiên đạo đang quan sát. Nếu ta dám nói dối các ngươi về chuyện này, lẽ nào không sợ thiên đạo trừng phạt sao?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Sở Lạc cười nhạt, cả hiện trường rơi vào im lặng.

Lận Cừu dù điên cuồng đến mấy, cũng bắt đầu tin lời nàng bảy tám phần.

Nhưng thì đã sao?Dù nàng từng gặp thiên đạo, cũng chẳng khác gì con thỏ vô dụng kia!

Lẽ nào hắn phải sợ nàng?

Lận Cừu cười khẩy, rút ánh mắt khỏi Sở Lạc và Thanh Bá, nhìn về phía Đới Sam vẫn đang vùng vẫy.

“Phu nhân à… cuối cùng nàng vẫn sẽ là của ta… đừng phản kháng nữa. Ta từng cứu mạng nàng, không có ta thì nàng đã c.h.ế.t rồi. Chỉ yêu cầu nàng lấy thân báo đáp, có cần phải làm ra vẻ tiết hạnh như vậy không…”

Giọng hắn trầm xuống, ánh mắt nhìn nàng đầy dục vọng, cố chấp và khao khát — không hề có tình yêu.

Giữa muôn ánh mắt, Lận Cừu bất ngờ giơ tay còn lại định chạm vào mặt Đới Sam. Nhưng ngay lập tức, mắt hắn sững lại, sắc mặt thay đổi.

Một con d.a.o găm cắm sâu vào bụng hắn, m.á.u phun ra, nhuộm đỏ tay Đới Sam đang cầm dao.

Nước mắt vẫn còn trên mặt nàng, nhưng ánh mắt đầy quyết tuyệt.

Sự thay đổi đột ngột khiến cả hội trường vang lên tiếng kinh hô. Kể từ khi được thiên đạo để mắt tới, chưa ai dám động đến hắn như vậy!

Đới Sam cúi nhìn vết thương mình gây ra, rồi ngẩng lên đối diện ánh mắt Lận Cừu.

“Ngươi mãi mãi đừng mong… A!”

Nàng hét lên khi bị Lận Cừu đánh văng ra, yêu lực mạnh mẽ khiến nàng phun m.á.u tại chỗ, sắc mặt tái nhợt. Nhưng hắn không hề dừng lại.

Cảm nhận được yêu lực càng kinh khủng đằng sau lưng, nàng lập tức quay đầu.

Nhưng cơn đau dự đoán không xảy ra  thay vào đó là một thân ảnh lạ xuất hiện, chắn trước nàng.

“Ầm—”

Tất cả yêu lực của Lận Cừu giáng xuống thân ảnh đó, chỉ dư lực thôi cũng đánh bay nhiều tiểu yêu xung quanh, tóc Đới Sam bị gió tạt mạnh như d.a.o cắt.

Người gánh chịu trọn cú đánh hiện nguyên hình — một con chim ưng biển đầy máu.

Đới Sam mở to mắt, như bị kéo về ba mươi năm trước.

Nàng gọi thầm, lao tới ôm lấy chim ưng biển đang rơi.

Lông vũ thấm m.á.u dính đầy người nàng. Nhịp tim dồn dập, m.á.u nóng khiến tay nàng run rẩy.

“Ha ha ha… ha ha ha… các ngươi muốn chết, vậy ta tiễn cả hai cùng đi!”

Giọng Lận Cừu lại vang lên đầy điên cuồng, không quan tâm đến hoàn cảnh, chỉ nhìn chằm chằm vào Đới Sam đang ôm chim ưng biển thoi thóp.

“Đủ rồi!” Sở Lạc bước tới chắn trước mặt hắn. “Ngươi liên tục gây chuyện hôm nay, thiên đạo đã bắt đầu bất mãn, ngươi muốn tự hủy sao?”

Sở Lạc biết hắn không bình thường, cần đánh thức lý trí của hắn  nhưng Lận Cừu chẳng coi nàng ra gì.

Hắn lạnh lùng nhìn nàng: “Ta nói rồi, ngươi không xứng.”

Lời vừa dứt, hắn liền giơ chân định đá nàng.

Nhưng chưa kịp chạm vào người Sở Lạc, một thanh trọng kiếm từ giữa không trung c.h.é.m đứt chân hắn!

Không ai phát hiện Tiểu Sa đến từ lúc nào, chỉ thấy cô bé hai tay cầm kiếm nặng, c.h.é.m phăng chân của Lận Cừu.

Cô bé ngẩng mặt, trừng mắt nhìn hắn: “Không được bắt nạt tỷ ấy!”