Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Mệnh Nữ Chủ Cũng Không Cứng Bằng Ta

Chương 640: Thiên đạo nổi giận



Cảnh tượng này không chỉ khiến tất cả yêu tộc hoảng sợ, mà ngay cả Sở Lạc cũng mở to mắt ngạc nhiên.

Biểu cảm trên mặt Lận Cừu thay đổi liên tục, cuối cùng vẫn không thể kìm nén cơn giận, yêu lực trong lòng bàn tay lại lần nữa ngưng tụ trong chớp mắt.

Ánh mắt của Sở Lạc lướt qua bàn tay hắn, kéo Tiểu Sa ra sau lưng, lật tay trong tay áo, chuẩn bị triệu hồi thương Phá Chiều. Nhưng đúng lúc đó, khóe mắt nàng bắt được bóng dáng Thời Yến đang rút kiếm lao tới.

Đôi mắt nàng chuyển hướng, tạm thời dẹp bỏ ý định dùng đến Phá Chiều. Cũng chính lúc ấy, chưởng yêu lực thứ hai của Lận Cừu lao thẳng về phía họ.

Trong khoảnh khắc, bóng dáng Thời Yến chắn ngay trước mặt Sở Lạc. Thanh kiếm Thương Tiên Luân Hồi đối kháng trực diện với chưởng yêu lực kia, luồng khí mạnh mẽ quét sạch mọi thứ xung quanh hai bên.

Vì Lận Cừu đã dốc toàn lực vào cú đánh đầu tiên bị Thanh Bá chặn lại, nên lần ngưng tụ yêu lực thứ hai này vội vàng, vừa hay ngang bằng với thực lực của Thời Yến.

Cả hai bên không ai bị thương, nhưng bầu trời đang trong xanh bỗng chốc trở nên u ám.

Sở Lạc ngẩng đầu nhìn bầu trời xám xịt, ánh mắt lập tức xoáy lại nhìn về phía Lận Cừu.

“Ta nhắc ngươi lần cuối cùng, đây không phải chỗ để ngươi tùy tiện làm loạn!”

Giọng Sở Lạc cũng đột nhiên trở nên lạnh lùng, mang theo sự cảnh cáo rõ ràng.

Ánh mắt đầy căm hận của Lận Cừu rời khỏi Thời Yến, lại lần nữa dừng trên người Sở Lạc.

“Ngươi có tư cách gì mà...”

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

“Vô lễ!”

Sở Lạc lạnh lùng cắt ngang lời hắn. Và ngay khi tiếng nàng vừa dứt, một tiếng sấm vang dội như xé trời nổ tung ngay trên đỉnh đầu Lận Cừu.

Dưới sự đan xen của sáng và tối, bầu không khí trong yến tiệc đột nhiên trở nên căng thẳng đến cực độ. Tiếng sấm kia vang lên như một cái bạt tai giáng thẳng vào mặt Lân Cừu, khiến cả người hắn cứng đờ.

Là Thiên đạo...

Là Thiên đạo nổi giận rồi sao?

Nàng nói nàng từng gặp Thiên đạo … nàng thực sự đã gặp rồi...

Trường phong như từng lưỡi đao lướt qua giữa đám yêu, cắt đứt tất cả ảo tưởng trong lòng bọn họ.

Thời Yến bình thản nhìn Lận Cừu phía trước, tiếng sấm cứ thế nối tiếp nhau vang rền, tia chớp phản chiếu trong đôi mắt hắn nhưng chẳng thể khơi dậy chút gợn sóng nào.

Lận Cừu nuốt nước bọt một cách khó khăn.

“Nếu ngươi còn dám nói thêm một chữ nào nữa,” giọng nói vô tình của Sở Lạc lại vang lên, “ta không ngại thay Thiên đạo  g.i.ế.c ngươi.”

Không ai dám nghi ngờ tại sao một phàm nhân lại có thể tự tin nói ra lời g.i.ế.c Lận Cừu như vậy. Ngay cả Lận Cừu lúc này cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Hắn nhiều lần muốn nói điều gì đó, nhưng đều bị nỗi sợ trong lòng đè nén xuống. Vô số ánh mắt đang dồn về phía hắn, hắn như thể đang bị hành hình công khai. Vết thương nơi bụng vẫn đang chảy máu, chân bị trọng kiếm c.h.é.m đứt vẫn còn đang đau đớn dữ dội.

Hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời nơi sấm sét vần vũ, lại liếc sang dáng vẻ uy nghiêm không chút kẽ hở của Sở Lạc,cuối cùng chỉ biết khó khăn nuốt khan, đôi tay luống cuống nhặt lại cái chân bị đứt đang nằm trên mặt đất.

Tình hình giằng co này kéo dài rất lâu, cho đến khi đám mây sấm trên trời chậm rãi tan đi, bầu trời lại trở về trong xanh như ban đầu, lúc ấy Công Nghi mới dám lên tiếng phá vỡ cục diện bế tắc.

“Người đâu, mau gọi y giả đến!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Theo tiếng quát của Công Nghi, hiện trường mới một lần nữa trở nên rối loạn.

Cho đến khi y giả đến nơi, vài yêu tộc cùng nhau hợp lực khiêng Lận Cừu rời đi, ánh mắt lạnh lẽo như hình với bóng của Sở Lạc cuối cùng mới rút lại khỏi hắn.

Cùng lúc ấy, Sở Lạc quay đầu nhìn Thời Yến đang đứng phía trước, đúng lúc hắn cũng xoay người thu kiếm nhìn về phía nàng.

Cả hai đều hiểu rõ trong lòng …Vừa rồi căn bản không phải là lôi phạt của Thiên đạo, mà là Kiếm Ý Lôi Thần của Thời Yến.

Chỉ cần sơ suất một chút là sẽ bị lộ, chỉ có thể nói là khí thế của Sở Lạc quá thuyết phục, khiến tất cả mọi người đều tin tưởng.

Y giả cũng nhanh chóng tiến hành cứu chữa cho Thanh Bá  lúc này đã trở lại nguyên hình — Công Nghi và Bạch Mai thì đứng ra điều phối để khách khứa giải tán. Sau khi sắp xếp xong, Công Nghi  bước nhanh về phía Sở Lạc.

“Cô nương Cam...”

Công Nghi  định lên tiếng khách sáo, nhưng chưa kịp nói xong đã bị lời chất vấn sắc bén của Sở Lạc cắt ngang:

“Nếu mọi chuyện đều do Lận Cừu định đoạt, vậy thì lý do Thiên đạo chọn các ngươi hai người là gì?”

Bạch Mai theo sát phía sau Công Nghi, còn bản thân Công Nghi thì sững sờ vì câu hỏi ấy.

Ban đầu ông ta chỉ định lễ phép cho có lệ, dù sao Sở Lạc cũng chỉ là phàm nhân, mặc dù nàng từng gặp Thiên đạo, nhưng xét về thứ bậc thì ông mới là người đầu tiên được Thiên đạo lựa chọn  lẽ ra nàng phải khách khí với ông mới phải.

Kết quả lại là một câu chất vấn không chút nể nang, khiến Công Nghi  nghĩ đến hàng loạt khả năng trong đầu:

Sao nàng dám như vậy?

Trừ phi — nàng thực sự được Thiên đạo ưu ái và trọng dụng!

Bạch Mai thì không kiêu ngạo như Công Nghi, nàng ta chỉ khổ sở nói:

“Cô nương Cam Đông không biết, trong ba người chúng ta thì Lận Cừu là kẻ nhận được sức mạnh nhiều nhất từ Thiên đạo. Nếu không, hắn sao có thể đánh Thanh Bá trở về nguyên hình được chứ? Hắn muốn chuyên quyền, bọn ta nào dám cản?”

“Chính vì các ngươi không dám phản kháng, nên các ngươi vô dụng. Vì vô dụng, nên ta mới xuất hiện,” ánh mắt Sở Lạc lạnh lùng lướt qua hai yêu tộc, “người hữu dụng mới được giữ lại. Các ngươi nên suy nghĩ kỹ đi.”

Nói xong, nàng quay người bước về phía Nghĩa trang Bình Ninh. Nhưng vừa đi được mấy bước, lại nghe Công Nghi gọi Tiểu Sa, nàng không khỏi dừng lại, quay đầu nhìn về phía đó.

Chỉ thấy Công Nghi đã nhặt thanh trọng kiếm rơi dưới đất, vừa dùng yêu thuật tẩy sạch máu, vừa trách Tiểu Sa quá bốc đồng:

“Nàng là gì của ngươi mà ngươi dám xông lên c.h.é.m đứt chân của Lận Cừu? Ta đã dặn ngươi bao nhiêu lần rồi, chỉ riêng Lận Cừu là tuyệt đối không được động vào! Nếu ngươi giúp nàng mà nàng không đứng ra bảo vệ ngươi, thì bây giờ ngươi đã là một con cá mập c.h.ế.t rồi!”

Công Nghi cố gắng hạ giọng trách mắng.

Tiểu Sa lại uể oải ngáp một cái, chỉ nghe mỗi câu đầu: “Là tỷ tỷ nướng cá.”

“Ngươi...!” Công Nghi suýt chút nữa tức đến thổ huyết.

Sở Lạc âm thầm nghe lén một lúc, xác nhận Công Nghi đối xử với Tiểu Sa chỉ như bậc trưởng bối lo lắng và dạy dỗ vãn bối, không có nghi ngờ gì khác, lúc này mới yên tâm để Tiểu Sa ở lại đó.

Dù sao hiện tại Nghĩa trang Bình Ninh đang là tâm điểm, để Tiểu Sa ở bên cạnh mình quá nguy hiểm.

Huống hồ, Phù Du vẫn luôn âm thầm theo dõi nàng.

Buổi yến tiệc hôm nay kết thúc trong không khí ngột ngạt, tác động mà nó mang đến còn lớn hơn cả dự đoán của Sở Lạc. Vị thế của Nghĩa trang Bình Ninh trong lòng đám yêu linh tăng lên vượt bậc, thậm chí đã có yêu tộc nói rằng họ còn đứng cao hơn cả Lận Cừu.

Nhưng điều mà Sở Lạc lo lắng nhất, lại không phải là những lời đồn bên ngoài — mà là Phù Du.