“Người mà các ngươi hiện tại gọi là Lận Cừu, thật ra chính là đệ ruột của ta. Còn vị trưởng bối nuôi dưỡng chúng ta lớn lên, họ Lỗ tên Thanh, là ngoại môn đệ tử của Phù Thanh Tông, quanh năm sống dưới núi. Ông nhận lời sư huynh chăm sóc hai huynh đệ yêu tộc chúng ta, lối xóm thường gọi ông là Thanh bá.”
“Năm đó ta truy tra chân tướng cái c.h.ế.t của song thân, dọc đường kết duyên cùng Đới Sam. Khi sự thật đã rõ ràng, ta quay về, muốn Thanh bá lấy danh nghĩa phụ thân chủ trì hôn lễ cho ta. Nào ngờ, khi trở lại thì chỉ thấy một thôn làng đầy máu, t.h.i t.h.ể không đầu ngổn ngang khắp nơi.”
…
Thôn Cao Lương.
Máu tươi đặc quánh lan ra từng tấc đất, tràn tới tận chân Lận Cừu. Hắn ngẩng đầu, chỉ thấy cây cối đổ rạp, nhà cửa sập xuống, xác người bị treo lủng lẳng nơi cửa sổ, cổ bị vặn gãy, m.á.u từ cổ phun ra từng dòng, đầu lâu đã bị ném văng ra xa.
Cảnh tượng trước mắt khiến Lận Cừu như rơi xuống hầm băng. Hắn luống cuống lao về phía nhà họ Lỗ.
Đẩy cửa bước vào, hắn lập tức trông thấy một t.h.i t.h.ể treo trên xà nhà, phần n.g.ự.c bị bổ toang để lộ ra lỗ thủng kinh hoàng, nội tạng rơi đầy đất.
Thanh bá đã cạn máu, sắc mặt tái xám, hai mắt trợn trừng, trên mặt là vẻ phẫn nộ xen lẫn sợ hãi.
“Thanh bá!!”
Lận Cừu toàn thân tê rần, lạnh ngắt, vội lao tới ôm lấy t.h.i t.h.ể ông.
“Ai làm? Là ai làm chuyện này! Thanh bá, người tỉnh lại đi… ta đã về rồi, người tỉnh lại đi mà…”
Hắn không thể tin đây là sự thật, nhưng cơ thể lạnh cứng trong vòng tay đã nói lên tất cả – Thanh bá đã chết, không còn chút sinh khí.
Lận Cừu sống đến giờ là để báo thù, nhưng song thân hắn mất sớm, người nuôi hắn lớn lên chính là Thanh bá – vừa là cha, vừa là mẹ.
Vì không muốn nghi oan cho ông, hắn mới quyết tâm đi tìm sự thật. Khi tra ra rồi, hắn đã thở phào nhẹ nhõm.
Sai lầm là do cha mẹ gây ra, không liên quan đến Thanh bá. Thứ hắn gánh trên lưng không phải thù hận, mà là tội nghiệt.
Nhưng giờ, khi đã chuộc tội, khi đã tìm thấy người mình yêu, hân hoan trở về để báo tin… thì người lại không còn nữa.
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Lận Cừu không hề hay biết, trong lúc hắn đang khóc đến đứt ruột tại nhà họ Lỗ, ngoài đầu thôn, có một thiếu niên bước đi tung tăng.
Thiếu niên ấy có dung mạo giống hệt hắn, chỉ là tuổi còn nhỏ, nét mặt non nớt hơn.
“Cũng… cũng có thể là yêu gấu giả dạng để mê hoặc chúng ta…”
“Vậy tức là ngươi căn bản chưa nhìn rõ, đúng không?” Giọng Lận Cừu lạnh như băng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lận Thiên sợ đến c.h.ế.t lặng, một lúc sau mới lắp bắp: “ Đệ.. đệ sợ quá, xin lỗi ca, đệ…”
Nước mắt tuôn ra không kìm được, giọng hắn run rẩy: “Ta thực sự sợ hãi, ca, đừng giận đệ, đừng bỏ rơi đệ, đệ xin huynh…”
Nhìn bộ dạng của hắn, Lận Cừu biết mình quá nặng lời, đành cố nén lửa giận đang hừng hực trong lòng, an ủi Lận Thiên:
“Tiểu Thiên, giờ chúng ta đã không còn nhà nữa.”
“Hung thủ không chỉ g.i.ế.c Thanh bá, mà còn tàn sát cả thôn Cao Lương. Ta nhất định phải báo thù cho mọi người, không thể để loại tàn nhẫn như hắn tiếp tục tồn tại, nếu không, còn bao nhiêu người vô tội sẽ c.h.ế.t nữa.”
“Cho nên, đệ đừng lo lắng, cố gắng nhớ lại gương mặt kẻ đó. Nếu nhớ ra, nói với ca.”
Lận Cừu lại liếc nhìn món ăn trên bàn: “Đệ ăn đi. Ta đi nhập liệm cho Thanh bá.”
“Ca!”
Lận Thiên vội gọi giật lại, trên mặt vẫn còn vệt nước mắt.
“Hôm nay… là sinh thần của đệ. Thanh… Thanh bá sáng nay còn nói muốn chúc mừng thật long trọng…”
Ánh mắt Lận Thiên ngấn lệ. Nhưng hắn không ngờ, Lận Thiên khóc không phải vì sinh thần của y, mà là bởi câu nói: “Sáng nay Thanh bá còn nói…”
Buổi sáng còn nói cười, vậy mà… giờ lại vĩnh viễn chẳng thể gặp lại nữa rồi.