Tại đội xe của Nghĩa Trang Bình Ninh, Thanh Bá đợi mãi vẫn không thấy Sở Lạc quay lại. Vừa mới nghe thấy chút động tĩnh, quay đầu nhìn liền bắt gặp Đới Sam đang chạy tới.
Nàng khoác y phục xanh nhạt như nước, chiếc đuôi cá đã hóa thành đôi chân phàm nhân, trong mắt mang theo nụ cười, dáng vẻ vội vã chạy đến, hệt như một mỹ nhân nhân tộc.
Ánh mắt Thanh Bá sững lại, ba mươi năm trước, Đới Sam cũng từng như thế.
Ngay cả Thời Yến, khi thấy nàng trong bộ y phục lam ấy cũng ngẩn người chốc lát.
Đới Sam không để ý đến ánh mắt mọi người, lập tức leo lên xe. Nàng không đợi Thanh Bá mở lời, đã lên tiếng trước:
“Đông nhi đã đồng ý cho ta đi theo, ngươi có phản đối cũng vô ích. Giờ đây, trong Nghĩa Trang Bình Ninh, người có tiếng nói lớn nhất chính là nàng.”
Sở Lạc vừa bước tới đúng lúc nghe thấy, bật cười khổ.
“Hiện giờ đúng là vậy, nhưng sau này chưa chắc đâu. Thương thế của Thanh Bá sớm muộn cũng sẽ lành.”
Sở Lạc nhận lại Tiểu Sa từ tay Thời Yến, rồi cũng bước lên xe. Đội xe của Nghĩa Trang Bình Ninh chính thức khởi hành, rời khỏi Hải Thành.
Vừa rời thành không lâu, Sở Lạc bỗng cảm giác có ánh mắt nào đó đang dõi theo từ phía sau. Nàng liền lặng lẽ ngoảnh đầu, không vận dụng thần thức dò xét thì dĩ nhiên chẳng phát hiện được gì khác thường.
Nhưng Thời Yến thì đã cảm nhận được:
“Là Lận Cừu.”
“Hắn quả nhiên không yên phận.” Sở Lạc khẽ lẩm bẩm, sau đó ánh mắt chuyển sang nhìn Thanh Bá ở phía trước.
Đến nửa đêm, cả ba người của Nghĩa Trang Bình Ninh đều nhận được cùng một tin truyền thư:
“Hướng thẳng đến Bình Chân Tông.”
Nhìn dòng chữ đó, Thời Yến khẽ lặp lại: “Hướng đến Bình Chân Tông…”
“Chỉ e không chỉ có ba chúng ta,” Sở Lạc nhẹ giọng tiếp lời, “chắc chắn còn có những yêu tộc khác cũng được triệu tập.”
Quả nhiên không sai. Ngay lúc ấy, Lận Cừu, Công Nghi, Bạch Mai cùng vô số sinh linh của Phù Du giới cũng đều nhận được cùng một thông điệp, và không ít yêu đã bắt đầu lên đường.
Thanh Bá sau khi xem xong thư, trầm mặc hồi lâu rồi nghiêm giọng:
“Không nghỉ ngơi nữa. Tăng tốc hành trình, phải đến nơi sớm nhất có thể.”
Sáu ngày sau, dưới chân núi Bình Chân Tông, bên ngoài thành Thanh Linh, các yêu tộc đã tụ hội ngày càng đông. Lận Cừu dẫn đầu, tạm thời hạ trại trong khu rừng lớn gần đó, chưa vội nhập thành.
Hắn đang chờ đợi mệnh lệnh tiếp theo từ Thiên Đạo. Nhưng trong lòng, hắn đã mơ hồ cảm thấy đại chiến sắp tới gần.
“Lận đại ca, sao chúng ta không vào thành? Thiên Đạo chẳng phải muốn chúng ta đến Bình Chân Tông sao?” Một yêu tộc lên tiếng hỏi.
“Sau khi tên kiếm tu đó đến Bình Chân Tông, tình hình bên trong đã chuyển biến tốt đẹp. Trong thành Thanh Linh còn có nhiều đệ tử của Bình Chân Tông. Nếu chúng ta lộ mặt quá sớm, tin tức chắc chắn sẽ bị truyền về bên trong. Bây giờ chưa phải lúc động thủ.”
Lận Cừu đáp.
“Nghe nói, Thiên Đạo lần này triệu tập chúng ta tới Bình Chân Tông, chẳng lẽ là vì tên kiếm tu đó sao?”
Đám yêu tộc bắt đầu bàn luận rôm rả, nhưng chưa được bao lâu thì xa xa vang lên động tĩnh, khiến tất cả nhất thời yên lặng.
Vô số thần thức của yêu tộc quét về phía âm thanh phát ra. Chỉ thấy đoàn xe của Nghĩa Trang Bình Ninh đang đến gần, trong đó có nàng mỹ nhân nhân ngư diễm lệ, và cả con cá mập nhỏ từng một kiếm c.h.é.m gãy chân Lận Cừu.
Phía Nghĩa Trang Bình Ninh cũng đã phát hiện sự tụ tập của yêu tộc trong rừng.
“Quả nhiên bọn chúng đã đến.” Thanh Bá khẽ nhíu mày, không bất ngờ khi phát hiện ra Lận Cừu giữa đám đông, mở miệng:
“Chúng ta vào thành.”
“Ta cũng đồng ý,” Sở Lạc nối gót phía sau, nói, “bên ta có hai nhân tộc, Thanh Bá huynh chỉ cần che mặt, vào thành sẽ không dễ bị chú ý. Hơn nữa Thời Yến xuất thân từ Bình Chân Tông, sẽ dễ dò la tin tức hơn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mọi người đều tán đồng.
Nhóm yêu tộc trong rừng thấy người của Nghĩa Trang Bình Ninh không đến nhập hội, mà ngược lại đi vào Thanh Linh thành, liền xôn xao bàn tán. Kỳ lạ là Lận Cừu không nói một lời, chỉ lặng lẽ dõi theo họ nhập thành.
Có Thời Yến dẫn đường, sau khi vào thành, họ nhanh chóng tìm được một tửu lâu để nghỉ ngơi.
Sau những ngày hành trình dằng dặc, cuối cùng cũng có thể tạm thời an ổn. Nhưng trong lòng Thanh Bá, nỗi lo lại càng trĩu nặng.
Sau khi mọi người về phòng, hắn riêng gọi Sở Lạc và Thời Yến lại.
“Nơi này chẳng bao lâu nữa sẽ trở nên hỗn loạn. Đới Sam và Tiểu Sa không thể ở lại. Phải nghĩ cách đưa họ rời khỏi đây.”
Thực ra, Thanh Bá cũng có phần không hiểu. rõ ràng Sở Lạc rất thương yêu Tiểu Sa, sao còn dẫn nàng đến một nơi nguy hiểm thế này?
“Đã đến rồi, ngươi tưởng còn rút lui được sao?” Sở Lạc đáp ngay. “Huống chi giữ họ lại còn có thể giúp được một chút, sao phải đưa đi?”
Vẫn là cái tính lạnh lùng vô tình ấy.
Thanh Bá trầm mặc một hồi, rồi nói:
“Họ không giúp được gì.”
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
“Là do ngươi quá coi thường họ thôi.” Sở Lạc cười nhạt, nhưng trong lòng nàng lại không nghĩ như lời vừa nói.
Nơi này, phía trước chính là Bình Chân Tông, sư huynh đang ở bên trong, còn sư tôn thì đã đến thành Lý An thời gian trước, không biết hiện tại còn quanh đây không.
Trong khắp vùng đất Phù Du này, đối với bọn họ mà nói, không nơi nào an toàn hơn nơi này.
“Nhưng ta lại có chút tò mò, ngươi và Lận Cừu đã hoán đổi thân phận thế nào, vì sao hai người lại trở thành như bây giờ? Những ngày qua, ngươi một chữ cũng chưa hề nói với chúng ta. Đều là người trong Nghĩa Trang, chẳng lẽ chút tín nhiệm cơ bản này cũng không có sao?”
Sở Lạc nhanh chóng chuyển chủ đề.
Thanh Bá cũng khựng lại một chút, rồi quay mặt đi.
“Đều là chuyện cũ cả rồi. Các người chỉ cần biết, người ta muốn g.i.ế.c là hắn, vậy là đủ.”
“Ngươi cứ giữ mãi chuyện cũ trong lòng, không nói với ai. Nếu một ngày nào đó ngươi bị Lận Cừu g.i.ế.c c.h.ế.t một cách lặng lẽ, thì tất cả chuyện quá khứ kia cũng sẽ chôn theo ngươi. Sẽ không ai biết, Đới Sam cũng sẽ mang theo nghi hoặc và hối hận sống hết đời, nàng thậm chí sẽ không hiểu nổi, vì sao bản thân phải đợi ngươi suốt ba mươi năm.”
“Nhưng ba mươi năm ấy, là nàng phải sống từng ngày một mà vượt qua.”
Nghe Sở Lạc nhắc đến Đới Sam, trong mắt Thanh Bá mới xuất hiện sự hoảng loạn.
Nhìn thấy điều đó, Sở Lạc chỉ có thể thở dài trong lòng.
Quả nhiên, khống chế hắn cũng dễ như khống chế Thời Yến.
Nhưng mà Thời Yến sau lưng còn có một lão hồ ly tên Vương Hổ làm trưởng lão đấy.
Cuối cùng, Thanh Bá thở dài một tiếng.
“Nếu ta thật sự gặp chuyện, phiền cô hãy kể lại mọi chuyện năm xưa cho nàng biết.”
“Không phải ngươi sẽ tự mình nói với nàng sao?”
“Nàng mệt rồi, cứ để nàng nghỉ ngơi trước đã.”
Nghe vậy, Sở Lạc liền tìm một chỗ ngồi xuống, chuẩn bị lắng nghe Thanh Bá thổ lộ. Đồng thời lại nói: “Ta thấy ngươi nên hóa lại thành hình người đi là vừa.”
“Thứ nhất, đây là thành của nhân tộc, dù có lấy vải che đầu thì trông cũng rất kỳ quặc. Thứ hai, bộ dạng đầu chim thân người kia dọa người lắm, mấy ngày nay ta không bị ngươi dọa c.h.ế.t coi như là may rồi.”
Thời Yến cũng ngồi đối diện với Sở Lạc.
Thanh Bá do dự một chút, sau đó vẫn hóa lại thành hình người.
Quả nhiên là gương mặt giống hệt Lận Cừu, không thể gọi là quá tuấn tú, nhưng lại mang theo khí chất anh hùng riêng biệt. Loại khí chất này thể hiện rõ ràng trên người Thanh Bá, nhưng đến tay Lận Cừu thì lại biến thành sát khí nặng nề.