Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Mệnh Nữ Chủ Cũng Không Cứng Bằng Ta

Chương 648



Lận Cừu không hề tỉnh dậy. Lận Thiên vốn tưởng rằng sẽ không ai phát hiện việc mình lấy trộm chiếc vảy cá mà huynh trưởng mình trân quý nhất.

Nhưng mọi hành động ấy, lại bị một con phù du đang hấp hối trên phiến đá gần đó âm thầm nhìn thấy tất cả.

Hôm sau, Lận Cừu vội vàng tìm khắp nơi chiếc vảy định tình mà Đới Sam từng tặng, còn Lận Thiên thì lại đang đắm chìm trong kinh ngạc bởi một hiện tượng kỳ quái.

Lòng bàn tay hắn, hiện rõ một ấn ký lạ lùng.

“Ca, ca mau nhìn nè, cái này là gì vậy…” Lận Thiên vừa theo sau Lận Cừu đang sốt sắng tìm chiếc vảy cá, vừa giơ tay lên cho hắn xem, “Chẳng lẽ đệ mắc bệnh rồi? Đệ có c.h.ế.t không vậy? Ca?”

Lận Cừu bất đắc dĩ quay đầu lại, nhưng khi nhìn thấy ấn ký đó, ánh mắt hắn lập tức trở nên nghiêm túc hơn.

“Cái này… giống với một loại phù chú cổ xưa, trước kia Thanh Bá từng kể cho ta… để ta nhớ lại xem.”

Hắn trầm ngâm rất lâu, rồi mới nhớ ra chút đầu mối.

“Đây là Huyết Ấn Tráo Mệnh – một loại tà thuật đã bị cấm từ lâu, dùng để đổi mạng hoặc thay thế cái chết.”

“Hả?!” Lận Thiên  hoảng hốt hét lên: “Có kẻ muốn đệ c.h.ế.t thay cho hắn sao?! Không được đâu! Hắn là ai? Ca, cứu đệ với, đệ không muốn chết!”

“Tiểu Thiên, đệ bình tĩnh đã. Nếu chỉ có một mình đệ mang huyết ấn, không tìm thấy đối phương, thì sẽ không gây ảnh hưởng gì đâu.” Lận Cừu vội vàng trấn an.

Lận Thiên bình tâm lại một chút, nhưng sau đó liền nhận ra điều gì đó:

“Chờ đã… Ca nói ‘không tìm thấy đối phương’ nghĩa là sao?”

“Huyết Ấn Tráo Mệnh chỉ phát huy hiệu lực khi có hai người cùng mang ấn.” Lận Cừu giải thích.

“Vậy có nghĩa là… đệ có thể dùng ấn này để đổi mạng với người khác à?”

“Đúng là vậy.”

“Không cần đối phương đồng ý cũng được sao?”

Lận Cừu gật đầu, nhưng rồi lại thở dài nói: “Nhưng đây là tà thuật bị cấm, chúng ta vẫn nên tìm cách tẩy trừ nó càng sớm càng tốt.”

Lận Thiên không đáp, chỉ nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay mình, chìm vào suy nghĩ.

Vài ngày sau, hai huynh đệ đến một tòa thành, nhưng phát hiện nơi này có gì đó rất kỳ quặc, khắp phố chợ đều lan truyền những lời đồn về một phong thư thần bí.

Nghe tin, Lận Thiên vội quay về nơi ở để báo cho Lận Cừu, hy vọng huynh trưởng mình sẽ nhanh chóng rời khỏi nơi quái dị này.

Nhưng chưa kịp bước vào nhà, hắn đã trông thấy từ khung cửa sổ hé mở: Lận Cừu đang cầm một phong thư trong tay, vẻ mặt nặng trĩu sau khi đọc xong, hoàn toàn không hay biết rằng em trai mình đã do dự rất lâu ngoài cửa mới dám quay về.

 

"Ca, huynh biết không, vừa rồi đệ nghe được vài lời đồn về phong thư thần bí kia..."

 

Lận Thiên vừa nói, vừa cẩn trọng quan sát nét mặt của Lận Cừu.

 

Quả nhiên, Lận Cừu trở nên nghiêm túc hẳn.

 

"Nơi này đã bắt đầu xuất hiện những biến cố ngoài dự liệu... thật không dễ đối phó."

 

"Đã khó như vậy, thì mình khỏi đối phó luôn đi ca, chúng ta rời khỏi đây được không?"

 

Thế nhưng, Lận Cừu lại lắc đầu. "Không đi được nữa rồi."

 

Không thể thuyết phục được ca mình rời khỏi thành, Lận Thiên bèn âm thầm theo dõi Lận Cừu.

 

Ban đầu, hắn phát hiện Lận Cừu thường xuyên gặp gỡ những yêu quái xa lạ vào ban đêm, trong đó có một con yêu rùa lưng cõng mai, tên là Công Nghi, khí tức đặc biệt sâu dày.

 

Sau đó, hắn nhận ra bất kỳ yêu quái nào từng gặp qua, dù quen hay lạ, đều cung kính với Lận Cừu.

 

Mãi đến khi hắn hiểu sâu hơn về thế giới phù du này, hắn mới biết: Kẻ khống chế cõi phù du luôn dành đãi ngộ đặc biệt cho những sinh linh quy phục nó. Trong số đó, sẽ có một hoặc hai kẻ được nó trực tiếp triệu kiến — người được chọn ấy, sẽ có thân phận dưới một người mà trên vạn người.

 

Mà ca ca của hắn, Lận Cừu, chính là một trong những người được chọn ấy.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lận Thiên tận mắt chứng kiến ca mình được ngày càng nhiều người yêu quý, ngày càng nhiều lời ca ngợi. Hắn dễ dàng có được những thứ mà cả đời Lận Thiên cũng không thể với tới.

 

Cho đến một đêm, khi hắn lặng lẽ nhìn Lận Cừu rời khỏi chỗ ở, Lận Thiên nhìn xuống lòng bàn tay mình — nơi có dấu ấn huyết phù — chìm vào suy nghĩ.

Đêm đó, cũng chính là lúc Lận Cừu gặp Công Nghi.

 

"Ngươi đòi hỏi quá nhiều rồi," Công Nghi nói, "một là điều tra chân tướng vụ huyết án năm xưa, hai là đưa một yêu quái rời khỏi nơi đây để có cuộc sống yên bình. Ta không biết vì sao ngươi muốn làm cả hai việc ấy, nhưng nếu ngươi chỉ chọn một để cầu xin Thiên Đạo, có lẽ nó còn có thể chấp thuận."

 

Lận Cừu, đã nhiều ngày trăn trở, khuôn mặt tiều tụy đến cực độ. Hắn nuốt nước bọt, nói: "Cho dù ta cam tâm tình nguyện bán mạng cho nó, cả hai chuyện ấy cũng không thể cùng lúc được sao?"

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

 

" Thiên Đạo mà," Công Nghi bất đắc dĩ cười khổ, "cần gì phải ra điều kiện với ngươi? Nếu nó muốn lấy mạng ngươi, bất cứ lúc nào cũng có thể. Ta ngủ yên trong biển sâu bao lâu, chẳng phải cũng bị nó gọi dậy, ép phải lên cái đất liền mà ta ghét nhất này sao?"

 

Lông mày của Lận Cừu nhíu chặt hơn: "Nhưng hai việc này, với ta, đều quan trọng như nhau."

 

"Vậy ngươi cứ nghĩ kỹ đi, chọn một cái trọng yếu hơn. Theo ta thì, kẻ đã c.h.ế.t rồi, cứ để họ yên nghỉ. Người còn sống mới đáng để cứu."

 

"Nhưng ta đã phát thệ phải tìm ra hung thủ, để họ dưới suối vàng có thể nhắm mắt." Ánh mắt của Lận Cừu bỗng đỏ lên.

 

"Haizz..." Công Nghi thở dài, rót đầy ly rượu cho hắn. "Trên đời này, làm gì có chuyện vẹn cả đôi đường chứ..."

 

Công Nghi  có chút cảm mến tính khí của con yêu ưng này. Dù phải cùng hắn uống rượu suốt đêm cũng không cảm thấy mệt.

 

Trời hửng sáng, Lận Cừu đã gục đầu xuống bàn, say khướt, hồi lâu chẳng nói lời nào.

 

"Nhìn kìa, mặt trời mọc rồi. Hôm nay lại là một ngày bận rộn nữa," Công Nghi nói chậm rãi, "ngươi đã quyết định xong chưa?"

 

"Ngươi nói đúng..." Lận Cừu chớp mắt mệt mỏi, "người còn sống, mới là người đáng để cứu."

 

"Thế thì đi đi," Công Nghi nhẹ giọng đáp, "vẫn còn kẻ có thể rời khỏi nơi này, nhưng chúng ta thì… không còn lối thoát nữa rồi."

 

Khi Lận Cừu say khướt trở về, Lận Thiên đang ngồi nghiêm chỉnh trong phòng.

 

"Ca, huynh mau lại đây. Đệ đã nấu món huynh thích nhất."

 

"Tiểu Thiên... cũng được. Huynh đệ ta đã lâu chưa có bữa cơm tử tế nào."

 

Lận Cừu ngồi đối diện, nhận lấy đôi đũa mà Lận Thiên đưa.

 

Nhìn Lận Cừu không chút đề phòng ăn từng miếng cơm, Lận Thiên mỉm cười.

 

"Ca, huynh còn nhớ hôm sinh thần tròn tuổi thành niên của đệ không? Hôm đó đệ cũng nấu món này cho huynh ăn."

 

Lời vừa dứt, động tác của Lận Cừu bỗng khựng lại. Hắn không thể quên. Bởi hôm ấy chính là ngày Thanh Bá c.h.ế.t thảm — ngày giỗ chung của cả thôn Cao Lương.

 

"Ừm." Hắn khẽ đáp.

 

"Ca hôm đó vừa hay quay về, đệ còn tưởng huynh đến mừng sinh nhật cho đệ. Nhưng huynh lại không, huynh thậm chí còn không chịu ngồi xuống ăn với đệ một bữa cơm đàng hoàng."