Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Mệnh Nữ Chủ Cũng Không Cứng Bằng Ta

Chương 649



"Tiểu Thiên," Lận Cừu đặt đũa xuống, không còn nuốt nổi thêm miếng nào, "ngươi đã biết chuyện gì xảy ra ngày hôm đó. Ta không có tâm trạng cũng không có thời gian để mừng sinh nhật trưởng thành cho ngươi. Ngươi cũng đã nhắc chuyện đó nhiều lần rồi, ta cũng từng bù đắp rồi. Về sau đừng nhắc lại nữa."

 

"Bù đắp?" – Lận Thiên giận dữ – "Huynh không chịu thừa nhận, vốn dĩ huynh trở về không phải vì sinh nhật của đệ! Trong mắt huynh, đệ chẳng là gì cả! Ngay cả Thanh Bá cũng nhớ sinh nhật của đệ, còn huynh là ca ruột của đệ, lại chẳng bằng một người ngoài!"

 

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

Lông mày của Lận Cừu càng lúc càng nhíu chặt: "Ngươi có biết hôm đó là ngày Thanh Bá c.h.ế.t thảm hay không? Ông ấy đã một tay nuôi dưỡng huynh đệ chúng ta khôn lớn. Nếu không có ông ấy, có lẽ chúng ta đã bị vứt bỏ từ lâu. Chẳng lẽ trong lòng ngươi không có chút thương xót nào sao?"

 

"Đương nhiên là biết!" – Lận Thiên bất ngờ đứng bật dậy – "Bởi vì Thanh Bá là do ta giết!"

 

Lời vừa dứt, sắc mặt Lận Cừu lập tức đại biến. Hắn kinh hãi, không thể tin được, ngẩng đầu trừng trừng nhìn người đệ đệ mà mình đã nuôi nấng từ nhỏ: "Ngươi nói gì cơ?"

 

"Thanh Bá là ta giết, dân làng Cao Lương cũng do ta giết. Ta g.i.ế.c kẻ thù của mình, báo thù cho cha mẹ thì có gì sai? Hơn nữa lại đúng vào ngày thành niên – một ngày đại hỷ như thế! Ca, chẳng lẽ huynh đã quên thân phận của mình rồi sao? Quên mất cái tên 'Lận Cừu' có ý nghĩa gì rồi à?"

 

Lận Thiên căm phẫn nhìn hắn: "Huynh không chịu ra tay, thì để đệ làm thay! Giết Thanh Bá trước – dù sao ông ấy cũng không ưa gì đệ – rồi sau đó đi g.i.ế.c tận cửa Phù Thanh Tông. Cha mẹ trên trời có linh thiêng, thấy kẻ thù đền mạng, chắc chắn cũng sẽ không trách huynh."

 

"Ca à, chẳng lẽ chỉ vì làm người mấy năm mà huynh quên mất thù hận, quên mất huynh sống là vì điều gì rồi sao?"

 

"Im miệng!" – Đôi mắt Lận Cừu đỏ rực, hét lên giận dữ.

 

"Ta đã từng nói với ngươi, hãy để ta điều tra rõ ràng chân tướng cái c.h.ế.t của cha mẹ!"

 

"Chân tướng mà huynh tra ra," – Lận Thiên bật cười lạnh – "là cha mẹ  là yêu ác đúng không? Người của Phù Thanh Tông g.i.ế.c cha mẹ ta, khiến chúng ta thành những tiểu yêu vô gia cư, chẳng lẽ điều đó không phải là sự thật hay sao?"

 

"Huynh đã bao giờ phân biệt rõ chưa? Chúng ta là yêu, còn Thanh Bá và họ là người. Không phải tộc của ta, lòng dạ ắt khác biệt. Chỉ có cha mẹ là yêu thương chúng ta thật lòng. Còn đám nhân tộc đó, chính bọn họ đã cướp đi tất cả của chúng ta. Đáng lẽ ra chúng ta cũng có thể có một cuộc sống hạnh phúc viên mãn – tất cả là do bọn họ phá hoại!"

 

"Không phải tộc của ta, lòng dạ ắt khác biệt?" – Lận Cừu gằn từng chữ, nhìn chằm chằm vào hắn – "Nếu thật vậy, thì sau khi g.i.ế.c cha mẹ, sao họ lại tha cho chúng ta? Ai mà ngờ rằng, nhiều năm sau, vì chuyện đó mà cả Thanh Bá và làng Cao Lương lại bị g.i.ế.c sạch!"

 

Nắm tay hắn siết chặt, yêu lực ngưng tụ quanh thân – Lận Cừu đã động sát tâm.

 

"Thảo nào… thảo nào bao năm nay không tìm ra yêu hùng nào cả, thảo nào truy lùng trên núi Bạch Nhân mãi mà chẳng có kết quả gì. Lận Thiên, ngươi có thể không hiểu tình cảm của nhân tộc, nhưng dù là yêu tộc, phản bội và vong ân phụ nghĩa cũng đều là tội chết. Giờ ta  hối hận rồi – hối hận vì năm xưa không dạy dỗ ngươi đàng hoàng…"

 

Cảm nhận được sát ý rõ rệt từ người anh trai, Lận Thiên chỉ cười khổ, mắt ngấn nước. Hắn không né tránh, bởi vì hắn biết — Lận Cừu sẽ không thể đánh ra nổi một chưởng này.

 

Quả nhiên, vừa vận yêu lực, Lận Cừu lập tức cảm nhận được điều bất thường — sức lực hắn như bị rút cạn, ánh mắt nhanh chóng nhìn về mâm cơm trên bàn.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Ngươi bỏ thuốc vào thức ăn!"

 

Lận Thiên vẫn nhìn hắn cười khổ: "Nửa đời trước của ta, quả là uổng phí. Cố gắng lấy lòng Thanh Bá, nhưng ông ta chưa từng thích ta. Sau đó ta g.i.ế.c ông ấy, mong rằng huynh sẽ yêu quý ta hơn một chút, sẽ không bỏ rơi ta nữa, nhưng cuối cùng cũng vô ích."

 

"Có lẽ lấy lòng người khác vốn đã vô dụng. Chỉ khi thật sự nắm quyền lực trong tay mới thấy an tâm. Phải rồi, ca còn nhớ khối vảy tín vật bị mất cách đây ba mươi năm không? Huynh tìm mãi chẳng ra."

 

Nói xong, Lận Thiên lấy từ người ra một mảnh vảy màu  nước biển.

 

Lận Cừu ngã ngồi xuống, đã không còn chút sức lực nào, nhìn mảnh vảy quen thuộc trong tay Lận Thiên, lông mày nhíu chặt đến cực điểm.

 

"Thì ra cũng là ngươi... Trả lại cho ta..."

 

Lận Thiên cười, tiếp tục nói: "Huynh có lẽ cũng không biết, bức thư mà huynh viết ba mươi năm trước, vốn dĩ chưa bao giờ được gửi đi  vì giữa đường đã bị ta chặn lại."

 

"Trong thư huynh viết quá nhiều chuyện, ta sợ nàng đọc xong sẽ  bất chấp tất cả mà tìm đến huynh. Khi đó, trong mắt huynh sẽ chỉ còn nàng  sẽ chẳng còn chỗ nào cho đệ nữa."

 

"Ba mươi năm nay huynh chưa từng quên nàng. Ta càng thêm tò mò: rốt cuộc là mỹ nhân ngư như thế nào, lại dễ dàng giành lấy ánh mắt mà ta luôn khát khao, lại khiến huynh mãi không quên. Thế nên, lúc huynh không để ý, ta lén đến Nam Hải một chuyến."

 

"Đúng là một mỹ nhân ngư xinh đẹp thật. Ta cũng không ngờ, ba mươi năm trôi qua, nàng vẫn đợi huynh, vẫn ngày ngày nhắc đến ba thư sáu lễ, chờ huynh cưới nàng."

 

Dưới ánh mắt phẫn nộ và bất cam của Lận Cừu, Lận Thiên mở bàn tay, lộ ra Huyết Ấn Tráo Mệnh, rồi dán thẳng vào hắn.

 

"Ta  mệt rồi. Quãng đời còn lại, ta không muốn lấy lòng ai nữa. Vậy nên, ca à, hãy đổi hết mọi thứ của huynh cho ta đi. Huynh cũng nên nếm thử cảm giác bị lãng quên, bị ghét bỏ… đau đớn đến thế nào…"



“Sau khi hoán đổi sinh mệnh, hắn dùng danh nghĩa của ta để tiếp tục sống, còn ta thì đến Hải Thành.”

“Thanh Bá từng dạy ta một chút thuật phù chú. Sau khi Lận Thiên đoạt lấy thân phận của ta, tấm huyết ấn cũng chuyển sang người ta. Bởi vì đã từng sử dụng một lần, nên hiệu lực đã giảm mạnh. Ta đã chỉnh sửa một vài nét, lại lấy linh mộc làm vật dẫn, khiến tà tính của nó suy giảm, biến nó thành một vật trung gian, chỉ dùng để đổi lấy thân phận trong cõi trời đất này.”

“Sau khi đến Hải Thành, ta mai danh ẩn tích, nhờ chút bản lĩnh ấy mà dần có  danh tiếng. Nhưng ta không muốn nổi bật quá, tất cả những điều ta làm chỉ là để tìm một cơ hội, có thể một lần nữa diện kiến Thiên Đạo.”

Nói đến đây, hắn dừng lại.

Mục đích tiếp theo của hắn đã quá rõ ràng: Gặp Thiên Đạo, nói ra chân tướng sự việc, mượn sức mạnh của Thiên Đạo, sau đó g.i.ế.c c.h.ế.t Lận Cừu hiện tại để báo thù cho Thanh Bá và người dân làng Cao Lương.

Thế nhưng, Sở Lạc lại mở miệng nói:

“Ngươi đã từng nghĩ đến chưa, ngay từ đầu, người Thiên Đạo chọn, vốn không phải là ngươi… mà là đệ đệ ngươi – Lận Thiên?”

Câu nói vừa dứt, ánh mắt của hắn khẽ d.a.o động.

“Ngươi cũng đã nói, ngươi và Công Nghi rất hợp nhau, hai người các ngươi đều có tương đồng trong tính cách. Nhưng Thiên Đạo chọn Công Nghi trước ngươi. Sau đó lại chọn đến thỏ yêu Bạch Mai, rồi đến ta.”

“Tính cách của chúng ta, ai nấy đều khác biệt hoàn toàn. Hiện giờ là thời kỳ mở mang bờ cõi, kiến lập càn khôn mới, nếu hai người giống nhau thì dùng một người là đủ rồi, cần gì phải chọn thêm kẻ tương đồng?”