Cùng với việc Thần luyện thạch hấp thu càng nhiều máu, nó dần dần trở nên đỏ như một viên hồng ngọc. Máu của Sở Lạc dung hòa cùng thần lực, dưới ánh nắng chiếu rọi, trông chẳng khác gì một ngọn lửa bất diệt không gì có thể phá vỡ.
Nhịp thở của Sở Lạc dần chậm lại, ánh mắt chăm chú không rời khỏi Thần luyện thạch. Nàng thử dùng ý chí của mình để điều khiển cổ thần chi lực ẩn chứa bên trong. Ban đầu, thần lực còn bài xích nàng, nhưng khi m.á.u nàng hoàn toàn hòa vào trong đó, việc điều khiển luồng lực lượng ấy cũng trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.
Trên trán nàng dần thấm một lớp mồ hôi mỏng, không phải vì mệt, mà vì căng thẳng.
Đúng như lời Kỳ Thanh Vũ từng nói—Sở Lạc đã được thiên địa này thừa nhận. Và có lẽ, nàng chính là người duy nhất vừa được dị vật tạo thần chọn trúng, lại vẫn có thể được thiên địa tiếp nhận.
Thậm chí cổ thần lực còn chủ động tiếp nhận nàng.
Đây là điều vô cùng đáng mừng, nhưng đồng thời, trong lòng Sở Lạc cũng nảy sinh một vấn đề nan giải.
Nếu như chỉ có nàng mới có thể sử dụng cổ thần chi lực để phong ấn Phù Du, thì nàng phải làm cách nào để tiếp cận nó? Huống hồ Phù Du đã từng bị phong ấn một lần, đối với loại lực lượng này vô cùng mẫn cảm—nếu nó nhận ra nàng mang theo thần lực, chẳng phải sẽ lập tức ra tay g.i.ế.c nàng sao?
Nếu để sư tôn và sư huynh chế ngự Phù Du trước… Nhưng nó giảo hoạt vô cùng, không dễ gì để bắt giữ. Nàng vẫn cần nghĩ ra một phương án ổn thỏa hơn để tiếp cận nó.
Khi cổ thần chi lực và m.á.u nàng hoàn toàn dung hợp, Thần luyện thạch cũng ngừng hấp thu thêm máu.
Luồng sức mạnh bên trong đã thức tỉnh, Sở Lạc lại thử điều khiển vài lần, cho đến khi có thể sử dụng thuần thục, không còn trở ngại nào.
Không còn lo lắng nữa, nàng liền giao Thần luyện thạch lại cho Kỳ Thanh Vũ.
Kỳ Thanh Vũ bất ngờ trước hành động ấy.
“Hiện tại, ta không thể giữ vật này bên người, sẽ bị Phù Du phát hiện. Chỉ có thể giao cho sư huynh bảo quản. Ta vẫn phải quay lại thành Thanh Linh, Thời Yến có cách liên lạc với tu sĩ trong Bình Chân Tông, ta có thể nhờ hắn liên hệ với sư huynh.”
“Phải quay lại sao?” Kỳ Thanh Vũ hỏi.
Sở Lạc gật đầu nghiêm túc, rồi nói tiếp: “Vừa rồi Tiểu Sa nói, khi đệ tử Ám Bộ nhìn thấy sư tôn ở phương Nam, phía sau người còn có một yêu quái lớn đi theo. Sau đó sư tôn và Phù Du đã giao chiến trong thành Thanh Linh, nhưng ta không hề thấy bóng dáng đại yêu kia. Nhưng ta có cảm giác… hắn chưa rời đi.”
“Ta đoán, đại yêu đó chính là yêu đế mới—Ứng Ly Hoài.” Sở Lạc ngẩng đầu nhìn Tịch Thanh Vũ, “Nếu được, sư huynh, hãy tìm cách khiến hắn rời đi. Hắn không cùng đường với chúng ta, nếu còn ở lại, có thể sẽ ảnh hưởng đến kết cục sau cùng.”
Kỳ Thanh Vũ hiểu được nỗi lo của Sở Lạc, cũng hiểu rõ thân phận của Ứng Ly Hoài.
Do dự một lát, hắn mới nhìn lại Sở Lạc, khẽ gật đầu: “Ta sẽ làm.”
Nghe được câu trả lời đó, trong lòng Sở Lạc ấm lên.
Thực ra, xét về thời gian quen biết hay mức độ thân thiết, Sở Lạc đều là người yếu thế nhất trong mạch Thiên tự của Lăng Vân Tông. Nếu đem so với Ứng Ly Hoài, nàng cũng là người bị coi là “xa cách” hơn.
Nàng không thể tưởng tượng được trong khoảnh khắc vừa rồi, trong lòng Kỳ Thanh Vũ là cảm xúc gì, hắn đã nghĩ đến điều gì ,nhưng chí ít hắn đã đồng ý với nàng bằng lời nói.
Trên mặt Sở Lạc nở nụ cười, nhưng trong mắt lại ánh lên tia sáng long lanh: “Vậy thì cứ quyết vậy đi, đợi tin ta nhé!”
Nói xong, Sở Lạc xoay người bay khỏi Kiếm Lăng.
“Tiểu Lạc!”
Giọng của Kỳ Thanh Vũ vang lên từ phía sau.
Sở Lạc quay đầu lại, liền thấy trong mắt hắn đầy lo lắng.
“Bảo trọng.”
Sở Lạc mỉm cười gật đầu. Trong chớp mắt, thân thể nàng hóa thành một ngọn lửa, biến mất tại chỗ. Khi xuất hiện lại, nàng đã đến cổng tông môn Bình Chân Tông.
Rời khỏi Bình Chân Tông, Sở Lạc cố ý hỏi thăm tình hình bên ngoài. Nghe nói trận chiến giữa sư tôn và Phù Du vẫn chưa kết thúc, nàng an tâm quay về thành Thanh Linh.
Vì địa điểm giao chiến đã rời xa thành Thanh Linh, nơi đây lại khôi phục vẻ yên bình. Một số tu sĩ đang cứu người trên đường, hoặc cùng dân chúng dọn dẹp tàn tích.
Tuy vậy, ở đây cũng đã xảy ra một số chuyện chưa từng có.
Có người phát hiện trong lúc này vi phạm quy tắc sẽ không bị trừng phạt, thế là họ điên cuồng làm những chuyện trước kia không dám làm.
Khi Sở Lạc trở về, trên đường là một mảnh hỗn loạn, dù tu sĩ cố gắng duy trì trật tự cũng đều vô ích.
Lúc này, nàng hóa thân lại thành thân phận Cam Đông. Vì đã báo tin trước cho Thời Yến, không lâu sau liền gặp được hắn.
“Thế nào rồi?”
“Mọi người đều đang tìm ngươi và Tiểu Sa, ngươi đi Kiếm Lăng rồi à?” Thời Yến hỏi.
Sở Lạc gật đầu, rồi nói tiếp: “Ta đã để Tiểu Sa ở lại đó rồi, nơi đó khá an toàn. Nếu sau này có biến loạn, hãy tìm cách đưa Đới Sam đến Bình Chân Tông luôn. Bây giờ quay về, cứ nói Tiểu Sa bị lạc.”
Sau khi quay lại, họ chờ một lát trên đống đổ nát. Không lâu sau, Thanh Bá và Đới Sam đang tìm kiếm trong thành cũng quay lại.
Cả hai trông thấy Cam Đông—đôi mắt nàng hoe đỏ đang ngồi trên tàn tích. Đới Sam liền chạy đến hỏi han.
Sở Lạc lấy lý do là khi bị quỷ khí đánh bật ra thì được Tiểu Sa cứu giúp, bịa ra một câu chuyện để đánh lạc hướng. Đới Sam tin ngay không nghi ngờ, nhưng Thanh Bá thì lại nhìn nàng rất lâu, như đang nghi ngờ điều gì đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Sở Lạc tất nhiên biết rõ ánh mắt ấy mang ý gì, Thanh Bá đã bắt đầu nghi ngờ nàng, rất có thể sẽ thử thăm dò.
Quả nhiên, khi họ chuẩn bị tìm nơi ở mới, Thanh Bá liền ngăn nàng lại một mình.
“Tiểu Sa rốt cuộc đã đi đâu rồi?”
“Nếu ta biết, chẳng phải đã nói cho mọi người rồi sao?” Sở Lạc đáp.
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Nhưng ánh mắt Thanh Bá lại không có chút d.a.o động nào.
“Phòng Tiểu Sa nghỉ ngơi cách khá xa phòng ta và ngươi, huống chi Thời Yến luôn ở bên cạnh ngươi. Nếu thật có quỷ khí tập kích, người đầu tiên ra tay hẳn phải là Thời Yến, không thể nào là Tiểu Sa.”
Thanh Bá hồi tưởng lại tình huống khi ấy, ánh mắt ngày càng nghiêm nghị.
“Lúc đó chúng ta đều ở một chỗ, ta không hề cảm nhận được quỷ khí nào. Trái lại, có một bàn tay đè ta xuống đống đổ nát, nhưng không làm gì thêm, hiển nhiên chỉ để trì hoãn thời gian, ngăn ta thấy điều gì đó.”
“Sau đó ta hỏi Thời Yến, hắn lại nói không biết gì. Hắn không giống người biết nói dối, trừ phi là bị ai đó chỉ dẫn.”
Trong lòng Thanh Bá, gần như đã chắc chắn rằng Cam Đông có vấn đề.
Nhưng Sở Lạc lại rất bình tĩnh, đáp:
“Nhạy bén như vậy, nếu hồi xưa dùng vào vụ thảm án ở làng Cao Lương, thì ngày đầu tiên đã tìm được hung thủ rồi, đâu cần phải tốt bụng với hắn suốt ba mươi năm, đến giờ còn liều mạng để báo thù.”
Câu nói ấy đ.â.m thẳng vào nỗi đau trong lòng Thanh Bá, sắc mặt hắn tái đi.
“Ta nói những chuyện này, không phải để biến bi kịch của họ hay những năm tháng ta bị lừa dối thành chuyện trà dư tửu hậu. Ta sớm đã nhận ra… Thời Yến là kiếm tu Bình Chân Tông, kiếm hắn mang không phải vật phàm.”
“Một kẻ xuất thân cao quý như vậy, sao lại nghe lời một nữ tử phàm nhân vô danh như ngươi? Ngươi rốt cuộc là ai?”
“Ta chưa bao giờ coi chuyện của nguơi là trò đùa,” Sở Lạc bình thản nói, bước từng bước tiến đến gần,
“Ta chỉ đang nhắc ngươi—mục tiêu của ngươi là g.i.ế.c Lận Cừu hiện tại. Về thân phận ta, ngươi không cần biết.”
“Hơn nữa, Lận Cừu đã muốn g.i.ế.c ngươi từ lâu. Trong thế giới này, ngươi là kẻ đối đầu hắn—tức là kẻ thù của toàn bộ sinh linh. Nhưng ta thì khác, ta vẫn đứng cạnh ngươi, nghĩa là ngươi còn có cơ hội lật ngược thế cờ, tự tay g.i.ế.c hắn, báo thù cho Thanh Bá đã c.h.ế.t năm xưa.”
Thanh Bá bị những lời này làm chấn động.
Nàng nói không sai—với hắn bây giờ, g.i.ế.c Lận Cừu chính là mục đích duy nhất.
Chỉ là khi ngẫm kỹ lại mọi hành động của Sở Lạc từ sau khi quen biết, nếu bỏ qua thân phận "nữ tử phàm nhân", có nhiều chi tiết khiến người rợn gáy.
Nàng hiểu rõ mục đích của rất nhiều người. Vậy mục đích thật sự của nàng là gì?
Luôn che giấu kỹ như thế, nếu không phải vì biến cố hôm nay, có lẽ hắn vẫn bị giấu kín trong màn sương ấy.
“Trước khi Thiên đạo quay lại, ngươi phải lựa chọn.”
Giọng nói Sở Lạc lại vang lên lần nữa.
“Nghe lời ta, ta sẽ giúp ngươi g.i.ế.c Lận Cừu, bảo vệ ngươi không chết, cũng bảo vệ Đới Sam bình an vô sự.”
“Nếu không nghe lời, hoặc để lộ điểm bất thường của ta cho người khác biết,” Sở Lạc cười nhạt, “Ngươi sẽ không rời khỏi thành Thanh Linh được đâu.”
Thanh Bá suy nghĩ hồi lâu. Dù nghĩ theo cách nào, thì lựa chọn thứ nhất vẫn là lợi ích lớn nhất đối với hắn.
“Ngươi muốn ta làm gì?”
…
Trận chiến giữa Kim Tịch Ninh và Phù Du kéo dài đến tận tối, Phù Du tự hủy thân thể, cuối cùng mới thoát khỏi sự truy sát của nàng.
Khi đêm đến, lực lượng quỷ cảnh của Phù Du đi tuần khắp lãnh địa, phát hiện mọi thứ đã rối tung.
Rõ ràng nhất là đám sinh linh Phù Du đóng quân ngoài thành Thanh Linh, đứng đầu là Lận Cừu.
Trong số họ, chỉ có ba kẻ từng gặp mặt Phù Du: Lận Cừu, Công Nghi, và Bạch Mai. Khi thấy Phù Du bị Kim Tịch Ninh truy sát, nội bộ nảy sinh mâu thuẫn.
Lận Cừu muốn xông ra cứu viện—sự xuất hiện của Cam Đông khiến hắn cảm thấy địa vị bị uy hiếp, giờ đây lại càng muốn lập công.
Nhưng Công Nghi và Bạch Môi từng chứng kiến sức mạnh của Kim Tịch Ninh, hai yêu đều cho rằng nên án binh bất động. Trong tình huống này mà xông lên, ngoài việc gây thêm rối loạn cho Phù Du, họ chẳng làm được gì cả.
Trong rừng, đám yêu quái lúc này đã chia làm hai phe, đang giằng co đối đầu, trận chiến như chỉ chực bùng nổ.
Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, bọn chúng liền nhận được phong thư chứa mệnh lệnh. “Tiến vào thành.”