Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Mệnh Nữ Chủ Cũng Không Cứng Bằng Ta

Chương 654: Người mà Phù Du tán thưởng nhất – Sở Lạc



Đêm đến, thành Thanh Linh lại một lần nữa trở nên náo nhiệt.

Ban ngày vừa mới trải qua sự tàn phá khốc liệt của một trận đại chiến, ban đêm, trong thành lại tiếp đón một đám yêu tộc thực lực cường đại, vừa xông vào đã la hét c.h.é.m giết, khiến toàn thành hỗn loạn không yên.

Phàm nhân đều trốn kỹ, trên con phố dài chỉ còn ánh trăng lặng lẽ đổ bóng xuống khung cảnh giằng co giữa các tu sĩ và đám yêu quái, đứng đầu là Lận Cừu.

Sở Lạc và Thời Yến đứng trên nóc một ngôi nhà nhìn về phía xa – hai bên đều không chịu nhượng bộ, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể giao chiến. Sở Lạc day trán có chút đau đầu, rồi quay người bước xuống.

“Đi thôi, đến phủ thành chủ một chuyến.”

Cuối cùng, trận chiến vẫn xảy ra. Bởi vì mệnh lệnh mà Phù Du giao cho đám yêu quái là “tiến vào thành” – không chỉ đơn giản là vào Thanh Linh thành, mà còn phải hoàn toàn chiếm lấy nơi này.

Theo dự đoán của Sở Lạc, sau khi chiếm được Thanh Linh thành, ánh mắt của Phù Du chắc chắn sẽ nhắm đến những thành trì lân cận, cho đến khi thế lực của nó bao vây toàn bộ Bình Chân Tông.

Nó muốn nhanh chóng ép buộc Kỳ Thanh Vũ rời đi.

Tiếng giao chiến vang vọng khắp nơi, cuốn theo vô số sinh linh vô tội.

Hai phe tạm thời cân bằng thực lực, nhưng Lận Cừu, Công Nghi và Bạch Mai – ba yêu mạnh nhất vẫn chưa ra tay. Đúng lúc Lận Cừu định xuất thủ để nhanh chóng kết thúc trận chiến, thì có một nhóm người hối hả chạy đến.

“Dừng tay! Dừng lại! Đừng đánh nữa!”

“Ta là thành chủ Thanh Linh thành, đặc biệt đến để dâng thành đầu hàng! Các đạo hữu của Bình Chân Tông không cần kháng cự nữa, xin mời quay về tông môn!”

Người đến chính là nhóm người từ phủ thành chủ. Với sự can thiệp của họ, và bốn chữ “dâng thành đầu hàng” mang tính quyết định, hai phe dưới ám hiệu đều dừng tay.

Lận Cừu nhìn những tu sĩ Bình Chân Tông trước mắt – tất cả đều mang nét mặt kinh hoàng và bi thương , trong lòng hắn sảng khoái vô cùng.

Trong cõi trời đất này, ngoại trừ Thiên Đạo ra, còn ai dám không sợ danh tiếng của hắn? Bọn họ vừa mới vào thành chưa được bao lâu, thành chủ đã  tới đầu hàng, quả thật biết nhìn thời thế.

Đang lúc đắc ý, ánh mắt hắn vô tình quét qua Sở Lạc và Thời Yến, khóe miệng vừa nhếch lên liền lập tức sụp xuống.

Thành chủ này khá khéo léo, sau khi dụ dỗ được các tu sĩ Bình Chân Tông rút lui, liền ân cần bước tới trước mặt Lận Cừu, dâng lên danh sách quân dân trong thành, chìa khóa bảo khố cùng vô số đồ vật quý giá.

Lận Cừu vừa thấy Sở Lạc đã đoán ra người thuyết phục thành chủ chính là họ. Tâm trạng vui vẻ tan biến, định nhân cơ hội làm khó dễ thì thành chủ đã đưa đồ lên, nhìn thấy bảo vật cùng danh sách, hắn lại không nổi giận nổi.

Với sự sắp xếp chu đáo của thành chủ, đám yêu do Lận Cừu dẫn đầu nhanh chóng ở lại phủ thành chủ trong đêm đó.

Khi Sở Lạc trở về chỗ ở, nàng cũng nhận được một phong thư từ Phù Du.

“Ngươi nhìn không thuận mắt Lận Cừu, cớ sao đêm nay lại giúp hắn?”

Sở Lạc chậm rãi đáp: “Không vừa mắt là một chuyện. Nhưng đã đến Thanh Linh thành rồi, tức là chúng ta đã ở cùng một trận tuyến. Nếu có thể không tốn binh lực mà chiếm được một thành, giữ được tối đa thực lực, vậy thì những hành động sau này của ta cũng nhẹ nhàng hơn nhiều, đúng không?”

“Không tồi, tầm nhìn đại cục của ngươi rất tốt.”

Phù Du không tiếc lời khen ngợi. Nó đâu hay rằng, Sở Lạc chẳng qua là không muốn chứng kiến cảnh m.á.u chảy thành sông nếu Lận Cừu ra tay, nên mới dốc sức đi thuyết phục thành chủ đầu hàng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Không biết với tài ăn nói của ngươi, liệu có thể thuyết phục được kiếm tu của Bình Chân Tông hay không?” – dòng chữ tiếp theo hiện ra trên giấy.

Sở Lạc thầm đổ mồ hôi.

[ Được, ta có thể thay ngươi trả lời là “có”, nhưng nếu chỉ vài câu nói mà có thể khiến Thanh Vũ sư huynh buông tay rời đi, vậy thì không  hợp lý nổi.]

“Ta xưa nay không chủ trương dùng bạo lực. Nhưng người đó đã bị tâm ma vướng thân lại vẫn không bại, e rằng sẽ không bị d.a.o động chỉ vì mấy câu của ta. Huống hồ, ngài đã gọi chúng ta đến đây rồi.” – Sở Lạc bất đắc dĩ nói – “Tiếp theo, chỉ còn đường tấn công Bình Chân Tông thôi.”

“Đáng tiếc là ngươi không phải tu sĩ, nếu có chút tư chất, thừa kế được sức mạnh của ta, hẳn đã có thể đánh bại được tên kiếm tu kia rồi.”

Từng nét chữ trên thư đều toát lên sự tiếc nuối của Phù Du.

[ Ồ, nó rất tán thưởng ngươi đấy.]

“Ta đã nói từ trước với ngài rồi, quyền lực to lớn tuyệt đối không nên trao cho một người duy nhất.”

“Nếu không giao cho một người, thì ai có thể đối kháng với tên kiếm tu đó?”

“Nhưng mục đích của ngài, chỉ là đuổi hắn đi.”

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

Phù Du lại rơi vào trầm tư, hồi lâu không thấy phản hồi gì.

Cùng lúc đó, trong phủ thành chủ, Lận Cừu đã bước vào khu vực quân bị cơ mật nhất.

Những đội quân bảo vệ Thanh Linh thành đều do tu sĩ đảm nhiệm, nơi này chính là nơi chứa linh khí và bảo vật được chuẩn bị cho họ – có thể gọi là kho quân bị.

Thấy linh khí, pháp bảo xếp hàng sáng rực mắt, hai mắt Lận Cừu cũng rực lên từng chút một.

“Khống chế được đám tu sĩ này, lại có cả đống bảo vật, chúng ta đánh hạ Bình Chân Tông chẳng phải quá dễ sao? Hơn nữa, ban đầu Bình Chân Tông từng thất thủ, nếu không phải vì tên kiếm tu kia xuất hiện, thì giờ vẫn còn nằm trong tay chúng ta!”

Công Nghi đi theo phía sau cau mày nói: “Hôm nay họ chịu dâng thành, không có nghĩa ngày mai sẽ chịu vì chúng ta mà chiến đấu. Nên cẩn thận, chuẩn bị chu toàn.”

Bạch Mai đứng bên cười nhẹ: “Công Nghi lão bá, sao lại bi quan thế? Thành này đã là của chúng ta, đám tu sĩ đó cũng không trốn đi đâu được. Chi bằng hạ độc, khống chế tâm trí họ, lúc đó còn sợ họ không nghe lời ư?”

Lời vừa dứt, Công Nghi  nhíu mày, cảm thấy không ổn.

Bạch Mai lại quay sang Lận Cừu: “Trong Bình Chân Tông, ngoài tên kiếm tu kia thì những người khác không đáng để ý. Trong chúng ta, luôn phải có một kẻ có thể địch nổi hắn chứ?”

Lận Cừu dĩ nhiên cũng nghĩ vậy. Hắn đột nhiên giơ hai tay lên trời:

“Thiên Đạo đại nhân! Nếu ngài có thể nghe thấy lời khẩn cầu của chúng ta, xin ban cho ta thêm sức mạnh! Ta nguyện vì ngài mà chinh chiến, đuổi tên kiếm tu kia khỏi cõi này!”

Nhưng mãi mà không có hồi đáp.

Phù Du đang suy tính kỹ lưỡng – một bên là Lận Cừu, kẻ luôn cầu xin sức mạnh nhưng chẳng làm nên trò trống gì; một bên là Sở Lạc, người từng khuyên nó đừng giao sức mạnh cho một cá nhân, và hầu như chưa từng khiến nó thất vọng.

Nó đã đắn đo rất lâu, nhưng càng nghĩ càng rõ ràng: Sở Lạc đáng tin hơn.

Huống hồ, có được một thuộc hạ vừa thông minh vừa tận tâm như thế... không dễ có được…